"Nói cái gì thì cô cũng không thể tùy tiện đánh người được! Cô là trẻ con sao?"

"Cho nên cô ta tùy tiện mắng chửi người khác cái gì thì cũng đều có thể sao?" Những lời nói nhục mạ kia, không phải là khó nghe bình thường.

" Em không làm gì hết." Tú Uyên yếu đuối nói.

Diệp Phồn Tinh tức giận đến bật cười, " Cô không làm sao?"

" Bạn tôi chẳng làm gì cô cả, tôi đâu có mù điếc đâu? Nếu Uyên có làm gì thật chẳng nhẽ tôi lại không biết?" Bạn của Tú Uyên đương nhiên đứng về phía cô ta.

Phải nói cái đám người này đều đứng về phe Tú Uyên, bọn họ quen biết nhiều năm, số với Diệp Phồn Tinh mới gặp lần đầu tiên, ai lại bằng lòng giúp đỡ một người không quen biết?

Cảnh tượng trước mắt làm cho Diệp Phồn Tinh có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa cho bản thân mình.

Có lúc người khác sẽ không để ý là ai đúng ai sai, chỉ cần bọn họ nhiều người, liền có thể hoàn toàn đổi trắng thay đen.

" Phồn Tinh." Lúc Diệp Phồn Tinh bất lực tới điểm, đột nhiên một đạo âm thanh quen thuộc xen vào.

Diệp Phồn Tinh dừng một chút, nhìn thấy Ngôn Triết đi tới.

Anh ta... Tại sao anh ta lại có mặt ở đây vào lúc này?

Ngôn Triết đi tới đứng ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Ngôn Triết rất cao, lại rất đẹp trai, cùng Phó Cảnh Ngộ quả thực là một cấp bậc. Nơi này mấy người phụ nữ nhìn thấy anh ta xong đều phải đỏ mặt.

Trong đám người đó có một một người đứng ra nói: " Cô ta vô cớ đánh bạn tôi, lại còn sống chết không chịu nhận sai "

Ngôn Triết nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, " Em đánh cô ta thật à?"

" Cô ta xỉ nhục tôi." Đôi mắt Diệp Phồn Tinh trầm lạnh, quả thực họa từ trên trời rơi xuống, trong lòng lúc này không phải là nỗi tủi thân bình thường.

Trong con ngươi đen nhánh của cô ẩn tàng sự tủi thân làm cho Ngôn Triết dâng lên cảm giác xót xa, muốn bảo vệ người con gái mà đáng ra cả đời này mình không nên tơ tưởng đến này, Anh dịu dàng hỏi cô " Có Đau hay không?"