Phó Cảnh Ngộ mở cặp lồng cháo ra, múc ra bát đưa tới trước mặt cô, " Ăn nốt bữa này đi, ngày mai cho em ăn thịt."

"Ngày mai em được xuất viện phải không?" Diệp Phồn Tinh đột nhiên phấn chấn hẳn lên.

Phó Cảnh Ngộ suy nghĩ một lúc rồi nói "Buổi chiều xuất viện."

"Sao không xuất viện luôn từ buổi sáng đi?" Cô cảm giác sức khỏe của mình đã không có vấn đề gì nữa, thậm chí ngay bây giờ cũng có thể xuất viện luôn.

Ánh mắt Phó Cảnh Ngộ ôn nhu, tiếp tục bón cháo, " Anh có một số chuyện còn chưa chuẩn bị xong."

Cả ngày hôm nay anh vắt óc suy nghĩ, xem sẽ cầu hôn cô như thế nào.

Hiện tại, mặc dù Diệp Phồn Tinh còn chưa tới mức công thành danh toại như mục tiêu cô đặt ra, nhưng công việc cũng đã ổn định rồi.

Có công ty của mình, tiểu thuyết cũng bắt đầu được chuyển thể thành phim, so với những người cùng lứa tuổi cô đã rất nổi trội rồi.

Hơn nữa, dường như cô cũng đã không còn bận tâm "Xứng hay không xứng với anh " nữa, cho nên, anh muốn cầu hôn cô để bắt đầu lại từ đầu.

Muốn cho quan hệ của bọn họ một danh phận chính thức.

Ban đầu tung tin đồn ly dị ra ngoài, chính là vì có một ngày, làm cho tất cả mọi người đều biết, Phó Cảnh Ngộ anh cưới Diệp Phồn Tinh là bởi vì anh yêu cô, chứ không phải kẻ thế thân hay bất cứ lý do buồn cười gì mà họ đồn đại.

" Chuyện gì vậy?" Diệp Phồn Tinh vô cùng tò mò.

Phó Cảnh Ngộ tỏ ra thần bí nói: "Không nói cho em được."

"Quá đáng."

Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, "Ăn nốt đi nhanh lên."

-

Hơn chín giờ tối, hai người nằm ở trên giường bệnh, Diệp Phồn Tinh tựa vào trong ngực Phó Cảnh Ngộ, nói: " Đây là lần đầu tiên chúng ta qua đêm ở trong bệnh viện kiểu này đấy."

Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, nhìn cô nhóc ngốc nghếch trong lòng mình, " Em là đang ám chỉ muốn anh làm thêm chuyện gì kích thích hơn có phải không?"

" Ai bảo thế chứ." Cô đưa tay bịt miệng của anh, " Anh có thể đừng động tý là suy nghĩ đồi bại được không?"

Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: " Anh cũng chẳng muốn có cái loại trải nghiệm ngủ chung trong phòng bệnh này thêm lần nào nữa cả."

Ban đầu, sau khi anh bị thương phải nằm điều trị rất lâu trong bệnh viện, đối với nơi này sinh ra một loại ác cảm ghét cay ghét đắng, coi như bây giờ đã bình phục cũng không muốn nhớ lại cảm giác tuyệt vọng khi đó.

Cũng chỉ vì duy nhất Diệp Phồn Tinh, anh mới tình nguyện qua đêm trong phòng bệnh.

Diệp Phồn Tinh biết anh lo lắng, rúc rúc vào ngực anh, nói "Sau này em sẽ không để bản thân bị bệnh nữa, anh cũng không được bị bệnh, chúng ta khỏe mạnh sống bên nhau."

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, ôm chặt cô vào lòng nói " Nhất định rồi! "

-

Sáng hôm sau, Phó Cảnh Ngộ không có ở trong phòng bệnh, anh gọi dì Ngô tới chăm sóc Diệp Phồn Tinh, buổi trưa bà Phó cũng tới thăm Diệp Phồn Tinh một lần.

Diệp Phồn Tinh vô cùng xấu hổ, cô chỉ bị bệnh vớ vẩn mà lại làm cho mọi người đều lo lắng không yên.

Sau khi bà Phó ra về, Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường bệnh, buồn chán lấy điện thoại ra nghịch, cô nhắn tin cho Phó Cảnh Ngộ: " Anh đang làm gì thế?"

Đã chiều muộn rồi mà anh... Còn chưa có tới đón cô.

Một lát sau, Phó Cảnh Ngộ mới nhắn lại: " Hơi bận nên buổi tối mới tới đón em được."

Năm giờ nhiều, Diệp Phồn Tinh nằm trong phòng bệnh chờ Phó Cảnh Ngộ tới đón thì Tả Dục đột nhiên gửi tin nhắn cho cô " Phồn Tinh, xảy ra chuyện rồi". Phía dưới còn đính kèm đường link dẫn tới một bài viết.

Diệp Phồn Tinh vào xem, thấy ảnh trong đó xong thì vô cùng rối loạn, không biết phải làm gì.

Cô không thèm để ý tới điều gì nữa, trực tiếp từ trên giường bệnh nhảy xuống.

Dì Ngô bị cô dọa sợ hết hồn, gọi với " Phồn Tinh?"

Không biết con bé này gặp phải chuyện gì rồi?

Diệp Phồn Tinh vội vàng thay quần áo, cuống quít nói: " Cháu phải về trường có chút việc."

"Nhưng mà, Cảnh Ngộ nói lát nữa sẽ tới đón cháu mà."

"Đến lúc đó dì giúp cháu nói với anh ấy một tiếng."

Diệp Phồn Tinh như một làn khói chạy như bay ra khỏi phòng bệnh.

Trong tấm ảnh của bài viết đăng lên Confession của trường chính là cảnh Cố Vũ Trạch đang hôn Diệp Phồn Tinh!

Sóng gió nào đang chờ đợi Diệp Phồn Tinh ở phía trước, buổi tối cầu hôn lãng mạn của Phó Cảnh Ngộ liệu có chờ được nữ chủ nhân của nó tới hay không? Câu chuyện tiếp theo sẽ ngọt hay ngược...?