Quyễn rũ?

Diệp Phồn Tinh không nhớ mình quyến rũ Phó Cảnh Ngộ bao giờ!

Cô kháng nghị nói: " Lấy đâu ra?"

"Lúc anh đang phát biểu ấy." Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, hôn lên mặt cô.

Bị vợ nhìn chằm chằm như vậy, quả thực chính là một loại quyến rũ trí mạng, anh phải kiềm chế bao nhiêu lâu, không dám đứng đó thêm phút giây nào nữa, vội vàng về chỗ.

Diệp Phồn Tinh có thể cảm giác được rõ ràng nơi nào đó của anh đang có phản ứng, không nghĩ tới anh lại là người như vậy.

Cô bật cười, " Từ đầu đến cuối em ngồi em như tượng, em quyến rũ anh bao giờ? Từ khi nào mà anh dễ dàng bị quyến rũ như vậy hả?"

Phó Cảnh Ngộ căn bản không nghe giải thích, bàn tay bắt đầu lần mò.

Diệp Phồn Tinh kháng nghị: "Không được ở chỗ này!"

Đây là phòng làm việc, chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy xấu hổ chết đi được.

Mặc kệ kháng nghị của cô, anh nhanh chóng bế bổng cô lên, đi về phía so fa, đè cô ở dưới thân anh.

Tay anh linh hoạt cởi bỏ hàng cúc áo sơ mi của Diệp Phồn Tinh, đôi gò bồng trắng hồng như ẩn như hiện trước mắt anh. Phó Cảnh Ngộ tiếp tục đưa tay xuống dưới vén chân váy chữ A của cô lên cao, để lộ ra chiếc quần nhỏ màu đen đầy dụ hoặc của cô.

Diệp Phồn Tinh bị nụ hôn cuồng nhiệt của anh làm cho không còn chút khí lực để phản kháng.

Hai người đang ngây ngất chìm trong biển dục vọng, thịt đã nếu xong chỉ cần cho vào mồm thì đột nhiên có người gõ cửa, là âm thanh của Tưởng Sâm, " Phó tổng!"

Tưởng Sâm đứng ở ngoài cửa gõ thêm vài lần, bình thường phòng làm việc của Phó Cảnh Ngộ không bao giờ khóa cửa, hôm nay lại khóa, cho nên anh ta cảm thấy kỳ lạ.

Không phải Tưởng Sâm muốn phá " bữa ăn mặn "của Phó Cảnh Ngộ, chỉ là thật sự anh ta không nghĩ tới anh Phó idol của anh ta lại có thể bại hoại đến mức này.

Tưởng Sâm vẫn cảm thấy Phó Cảnh Ngộ là một người rất đứng đắn, làm sao có thể nghĩ tới anh lại ở trong phòng làm việc làm loại chuyện xxx kia được?

Nghe thấy Tưởng Sâm gọi cửa, Diệp Phồn Tinh lấy lại lý trí, vội vàng thoát ra khỏi Phó Cảnh Ngộ.

Cô vội vàng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, để cho Phó Cảnh Ngộ đi mở cửa.

Tưởng Sâm đi vào, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh cũng ở đây, có chút ngoài ý muốn, " Phồn Tinh cũng ở đây à."

Mặt của Diệp Phồn Tinh vẫn còn đỏ hồng, cô vô cùng xấu hổ, chỉ sợ bị Tưởng Sâm nhìn ra sơ hở, đáp bừa, "Ừm."

Sau khi Tưởng Sâm đi vào, đứng ở một bên trình bày công việc với Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh tỉnh táo đứng lên, thấy bọn họ không thể bàn xong công việc trong chốc lát được nên nói với Phó Cảnh Ngộ: " Em về nhà trước đợi anh nhé?"

Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ ngồi ở chỗ đó,dục vọng bất mãn, kiềm chế hỏa khí bừng bừng, không nhịn được len lén cười cười.

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, bất đắc dĩ đáp một tiếng: "Ừm."

Không ai có thể biết được phải dùng từ gì để miêu tả tâm tình của Phó Cảnh Ngộ lúc này.

Sau khi Diệp Phồn Tinh rời đi, Tưởng Sâm vô cớ bị Phó Cảnh Ngộ giận cá chém thớt mắng cho hai lần, nhưng anh ta lại không hề biết nguyên nhân thật sự mà mình bị mắng té tát là gì.

Tan làm, Phó Cảnh Ngộ lập tức trở về nhà, vừa về liền hỏi dì Ngô

" Phồn Tinh đâu rồi?"

"Còn chưa về." Dì Ngô phỏng đoán nói: " Chắc còn ở trường!"

Phó Cảnh Ngộ: "..."

Cô nói là sẽ về nhà đợi anh làm anh tưởng thật, vội và lao về nhà ăn nốt bữa thịt, kết quả về đến nhà chẳng thấy vợ đâu, gọi điện thoại thì không thèm bắt máy, đúng là phí công một chuyến?

-

Sau khi Diệp Phồn Tinh từ công ty của Phó Cảnh Ngộ đi ra ngoài, nhận được điện thoại của Cố Khải, Cố Khải muốn giới thiệu cho cô một người quen, cho nên gọi cô cùng đi ăn cơm.

Cơm nước xong, hơn tám giờ cô mới về nhà.

Cô đeo túi xách, đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ mặc đồ ngủ, ngồi ở mép giường, biểu cảm trên gương mặt anh nhìn cô vô cùng phức tạp.

Ánh mắt của anh lúc này thoạt nhìn có chút dọa người, bầu không khí cả căn phòng dường như cũng trở nên đáng sợ.

Diệp Phồn Tinh hỏi: " Anh sao thế?"

Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng.

Diệp Phồn Tinh nhớ tới hôm nay mình về hơi trễ, cô giải thích "Cố tổng hẹn em đi ăn cơm để giới thiệu người quen cho em nên giờ mới về được."