Cô ta đi tới, ngọt giọng gọi "Cảnh Ngộ."

Vừa nhìn thấy Tô Lâm Hoan, quả vải cầm ở trong tay Diệp Phồn Tinh hình như trong nháy mắt cũng biến thành tẻ nhạt vô vị rồi.

Cô ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, phòng bị nhìn Tô Lâm Hoan.

Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng, chỉ tiếp tục bóc vải cho Diệp Phồn Tinh, Tô Lâm Hoan ngồi xuống, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ không để ý tới mình,vấn cố tươi cười nói: " Anh thật sự muốn mang cô ta đi gặp Lão thủ trưởng ư?"

Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn cô ta một cái, " Liên quan gì đến cô?"

Tô Lâm Hoan cười nói: "Chỉ là sợ anh nhất thời nghĩ không thông, làm ra chuyện phải hối hận cả đời thôi. Bây giờ anh bình phục rồi, Lão thủ trưởng rất vui, hơn nữa em còn nghe nói, ông ấy có ý định để cho anh quay lại quân ngũ. Anh nói xem, lúc này anh dẫn cô ta tới ra mắt, không phải ông ấy sẽ rất thất vọng sao?"

Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, nghe Tô Lâm Hoan nói, mịa nó, con mụ Hoan Phò này có ý gì?

Mình kém cỏi đến thế sao?

Dựa vào cái gì Lão thủ trưởng kia nhìn thấy cô lại thất vọng?

Mặc dù đích xác cô không hoàn mỹ đến ai thấy cũng thích, hoa gặp hoa nở, nhưng mà Diệp Phồn Tinh cũng không muốn thừa nhận, mình có kém cỏi như lời Tô Lâm Hoan nói.

Phó Cảnh Ngộ nhìn Tô Lâm Hoan, " Cô lỡ hão rồi, trừ cô ra, tôi mang ai đi gặp chú Ngôn thì chú ấy cũng vui lòng cả."

"..." Tô Lâm Hoan vốn muốn hắt nước bẩn lên người Diệp Phồn Tinh, không nghĩ tới, ngược lại bị Phó Cảnh Ngộ chế nhạo.

Bị Phó Cảnh Ngộ nói như thế, chẳng khác nào mình là con quạ đen mà cứ tự nhận bản thân là chim Công.

Cô ta không phục nói: " Em chỉ vì anh thôi, nếu anh không nghe thì thôi."

Tô Lâm Hoan nhìn Diệp Phồn Tinh đầy thù ghét, từ hôm qua Phó Cảnh Ngộ mang theo Diệp Phồn Tinh xuất hiện, cô ta đã vô cùng khó chịu.

Không nghĩ tới Phó Cảnh Ngộ mang Diệp Phồn Tinh tới đây, còn muốn ra mắt Lão thủ trưởng.

Ý này của Phó Cảnh Ngộ không phải đã khẳng định chắc chắn anh và Diệp Phồn Tinh sẽ thật sự ở bên nhau rồi sao?

Một giây kế tiếp, Tô Lâm Hoan lại tự an ủi bản thân: Để cho hai người họ gặp Ông Ngôn cũng được, chờ khi ông ấy gặp Diệp Phồn Tinh thì cô ta không tin, ông ấy sẽ thích một con bé quê mùa như Diệp Phồn Tinh, một chút lễ phép cũng không biết, cũng không tìm ra được một chút ưu điểm Diệp Phồn Tinh.

Địa vị của Lão thủ trưởng ở trong lòng của Phó Cảnh Ngộ luôn luôn rất lớn, đến lúc đó, nếu Lão thủ trưởng không thích Diệp Phồn Tinh, cô ta cũng không tin, hai người này còn có thể ở bên nhau.

Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, có thể cảm giác được ánh mắt giễu cợt của Tô Lâm Hoan, cảm giác mình bị nhìn một cách đầy khinh bỉ.

Trời ạ, cô thật sự có kém cỏi như vậy sao?

Đang lúc này, một người đàn ông trung niên mặc quân trang đi tới, "Cảnh Ngộ."

Phó Cảnh Ngộ đứng lên chào hỏi " Chú Tống."

Chú Tống kia, là tâm phúc bên cạnh Lão thủ trưởng.

Người đàn ông kia nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, cười một tiếng: " Cuối cùng thì cậu cũng tới. Lâu rồi không gặp cậu, lúc nào cậu có thời gian thì mọi người cùng nhau ăn bữa cơm nhá."

Phó Cảnh Ngộ gật đầu: "Được."

Chú Tống nói: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi gặp thủ trưởng."

Phó Cảnh Ngộ cầm tay Diệp Phồn Tinh, đi theo chú Tống.

Tô Lâm Hoan nhìn thấy Diệp Phồn Tinh còn chưa gặp mặt đã bắt đầu khẩn trương, càng nhìn càng hả hê, cô ta nhếch khóe miệng lên cười khểnh.

Cô ta liền muốn nhìn xem, đợi một nữa Phó Cảnh Ngộ thu dọn tàn cuộc như thế nào.

Diệp Phồn Tinh đi theo Phó Cảnh Ngộ đi lên trên,cảm giác thật sự rất hồi hộp, nắm chặt tay Phó Cảnh Ngộ, nhỏ giọng nói: " Em hồi hộp quá, phải làm sao bây giờ?"

Lúc Kết hôn từng nghe qua Lão thủ trưởng, biết là ngay cả ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ cũng rất coi trọng người này, hôm nay tới nhà họ Ngôn, thấy bầu không khí khẩn trương nơi đây, lại càng cảm thấy hồi hộp.

Cộng thêm vừa bị Tô Lâm Hoan công kích, tâm trạng của Diệp Phồn Tinh lại càng thêm loạn.

Nhỡ đâu Lão thủ trưởng thật sự ghét cô thì phải làm sao bây giờ?

Chuyện gì sẽ xảy ra, liệu những gì Tô Lâm Hoàn nói có trở thành sự thật. Mau like và bỏ phiếu để đọc tiếp nhé,