Trên cửa sổ xe, phản chiếu nụ cười trên mặt Diệp Phồn Tinh.

Cô cười nói với Phó Cảnh Ngộ: "Em rất thích nhìn thấy anh ăn giấm như thế này."

"..."

Diệp Phồn Tinh nhìn thấy tiệm ăn uống ven đường, cảm giác đói bụng, "Chúng ta anh rồi hẵng về nhà?"

"Em muốn ăn cái gì?"

Diệp Phồn Tinh nói: "Cái gì cũng được, tối nay cũng không ăn được gì ở kia cả. Bận bịu nói chuyện với bọn họ cả buổi tối. "

Thậm chí Diệp Phồn Tinh cảm thấy, cuộc sống hiện tại của mình không chân thực.

Tất cả những người kia đều là những người mà Diệp Phồn Tinh lúc trước nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng hôm nay đều gặp được.

Không dựa vào Phó Cảnh Ngộ, mà là dựa vào cố gắng của chính mình, dựa vào thân phận này, một điểm này làm cho cô cảm thấy rất tự hào.

Về gần đến nhà, Phó Cảnh Ngộ dừng xe ở phụ cận, tìm nhà hàng, dẫn cô đi ăn khuya.

###

Cố Vũ Trạch đứng ở trước cửa nhà mới thuê của Diệp Phồn Tinh, nhìn thời gian, kiên trì chờ Diệp Phồn Tinh trở lại.

Hắn hỏi thăm Diệp Tử Thần mới biết được Diệp Phồn Tinh ở nơi này.

Chờ từ lúc sáu giờ tối, kết quả chờ tới bây giờ, gần 10 giờ rồi, cũng vẫn không thấy Diệp Phồn Tinh.

Hắn thậm chí còn hoài nghi mình tìm nhầm địa chỉ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Vũ Trạch lấy điện thoại ra, nghe máy, là Lâm Vi gọi tới, "Đội trưởng, cậu đang ở đâu đấy?"

"Ở bên ngoài." Cố Vũ Trạch phát hiện chân mình đã tê rần rồi.

"Cả đội định đi ăn khuya, cậu có muốn tới không?" Lâm Vi quan tâm hỏi.

Ở trên đời này cũng chỉ có Lâm Vi mới có thể từng giờ từng phút nhớ tới hắn.

Cố Vũ Trạch lạnh nhạt nói: "Không cần đâu."

Nhìn đồng hồ lần nữa, Cố Vũ Trạch quyết định gọi xe, chuẩn bị về nhà.

Trên đường về nhà, Cố Vũ Trạch nhìn lấy Diệp Phồn Tinh đang cùng một người đàn ông đang ngồi trong quán ăn đêm. Mà người đàn ông kia, lại là, cậu hắn...

Hai người nhìn rất vui vẻ.

Trái tim của Cố Vũ Trạch trong nháy quặn thắt lại

Cố Vũ Trạch bảo tài xế ngừng xe, từ trên xe bước xuống, tiến về phía quán ăn. Cách lớp kính cửa hắn nhìn thấy Diệp Phồn Tinh cầm đũa gắp đồ ăn đưa tới bát của Phó Cảnh Ngộ, nũng nịu nói "Cái này em không muốn ăn."

Hắn vẫn cho là, bọn họ ly hôn rồi, khẳng định đã không còn quan hệ gì nữa, lại không nghĩ rằng, hai người họ, bây giờ lại ở chung một chỗ.

Hơn nữa, thoạt nhìn còn ngọt ngào hơn cả trước đây.

Nhớ tới mình như một thằng ngốc ngồi chờ trước cửa nhà Diệp Phồn Tinh, đột nhiên cảm thấy thật nực cười.

Diệp Phồn Tinh đột nhiên nhìn ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Cố Vũ Trạch.

Ánh mắt của hắn tràn đầy bi thương.

Diệp Phồn Tinh dừng một chút, không nghĩ tới hắn lại ở chỗ này.

Phó Cảnh Ngộ cũng thuận theo tầm mắt của Diệp Phồn Tinh nhìn ra ngoài, thấy Cố Vũ Trạch ở đó.

Nếu đã bị bọn họ nhìn thấy, Cố Vũ Trạch cũng không muốn rời đi, hắn đi vào, đứng ở trước mặt hai người.

"Sao cháu lại tới đây?" Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh hỏi.

Cố Vũ Trạch nhìn Diệp Phồn Tinh, âm thanh đè nén sự khổ sở: "Cậu và Phồn Tinh không phải là đã ly dị rồi sao? Tại sao hai người còn ở chung một chỗ?"

"Muốn ở bên nhau thì ở thôi, không được à?" Phó Cảnh Ngộ cũng không cảm thấy mình và Diệp Phồn Tinh có lý do gì không thể ở chung với nhau. Anh nhìn Cố Vũ Trạch, cười lạnh "cháu và cô ấy đã sớm không thể quay lại như lúc đầu rồi, chẳng lẽ cháu vẫn còn ôm hy vọng viển vông đó sao?"

Nếu như Cố Vũ Trạch đã thấy rồi, Phó Cảnh Ngộ dứt khoát thừa nhận, tránh để cho Cố Vũ Trạch lại ôm lấy hy vọng không nên có.

Yêu mọi người quá, mọi người đúng là bùa hộ mệnh của Sữa mà, kết quả thi hôm nay vô cùng tốt luôn, Cám ơn các tình yêu vì đã luôn ủng hộ Sữa!

Đừng quên like và bỏ phiếu nhé, sắp đến 1/6 rồi, 15 chương đang chờ mọi người đó