"Cảm ơn." Diệp Phồn Tinh hiện tại thật sự rất ngại làm phiền anh, nhưng chủ động như vậy, cô lại không thể cuối từ mà đuổi anh đi được.

Anh chẳng có lỗi gì cả, cô lấy lý do gì để ghét anh, đẩy anh ra xa.

Câu cảm ơn này của Diệp Phồn Tinh làm cho Phó Cảnh Ngộ cảm thấy châm tâm. Nhưng mà, trên mặt lại không biểu lộ ra.

Anh nhìn cô, vô cùng tự nhiên hỏi "Buổi tối ăn cái gì?"

Diệp Phồn Tinh: "..."

Cái này, làm sao cô biết?

Cô kinh ngạc nhìn Phó Cảnh Ngộ: "Anh định ăn cơm ở chỗ này à?"

"Anh giúp em dọn nhà, em không phải nên mời anh ăn cơm à?" Anh nói như chuyện đương nhiên với cô.

Người khác giúp bạn, bạn mời họ ăn cơm, đây cũng là chuyện thường tình.

Nếu đã nói thế rồi mà còn không chịu mời lấy một bữa cơm thì quá keo kiệt rồi.

Diệp Phồn Tinh chỉ có thể nói: "Đi ra ngoài ăn đi. Em mời anh."

###

Phó gia

Bà Phó nghe dì Ngô nói chuyện Diệp Phồn Tinh dọn ra khỏi biệt thự Giang Phủ, biểu tình vô cùng trầm trọng.

Hôm nay mẹ của Khuất Ngọc Thanh cũng ở đây, nghe dì Ngô nói tới chuyện này, có chút kinh ngạc, "Cảnh Ngộ và Tinh Tinh ly dị rồi hả?"

"Ừ." Mẹ Phó thất vọng cực kì, "Khuyên như thế nào cũng khuyên không nghe, cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa."

Lúc trước người nhà nói cái gì, anh đều nghe, nhưng mà lần này, anh lại để cho Diệp Phồn Tinh dọn đi ra ngoài.

Hơn nữa nghe nói, là Phó Cảnh Ngộ cho người tìm nhà cho Diệp Phồn Tinh, không kịp chờ, muốn Diệp Phồn Tinh dọn đi!

Bà Khuất than thở, "Ai, hai đứa nó đang yên đang lành sao lại lý hôn rồi,lúc trước Cảnh Ngộ chưa bình phục không phải còn dính nhau như sam sao, hiện tại làm sao lại ra cơ sự này?"

Bà Phó cũng nghi hoặc, "Không biết."

Khuyên cũng khuyên rồi, nói cũng đã nói,chỉ còn nước đánh cho Phó Cảnh Ngộ một trận.

Nhưng Phó Cảnh Ngộ lại không phải là trẻ con nữa rồi, có đánh cũng vô dụng.

###

Trong phòng bao của một quán bar, một nhóm người đang hát, chỉ có Tô Lâm Hoan ngồi yên lặng mở bia uống.

Từ khi trong nhà có thêm cô tình nhân Thụy Trang kia, Tô đại tiểu thư mỗi ngày đều sống chìm trong trụy lạc.

Hôm nay là thứ bảy, bị Khuất Ngọc Thanh kéo ra ngoài, muốn để cho Tô Lâm Hoan buông lỏng một chút.

Khuất Ngọc Thanh cùng đám bạn kia hưng phấn một hồi, đến bên cạnh Tô Lâm Hoan ngồi xuống, mở một chai soda, " sao lại ngẩn người ra thế?"

"Mọi người cứ chơi đi." Tô Lâm Hoan hai ngày nay tâm tình thật sự không tốt.

Một là vì Thụy Trang, một nguyên nhân khác, đương nhiên là Phó Cảnh Ngộ.

Cô ta kiêu ngạo nhiều năm như vậy, bị thái độ của Phó Cảnh Ngộ trong nháy mắt làm cho tan rả.

Lúc trước luôn cảm giác mình làm cái gì cũng đúng, lại không nghĩ rằng, thì ra cũng sẽ có ngày cô ta bị Phó Cảnh Ngộ căm ghét. Trọng điểm là vì Diệp Phồn Tinh mà bị căm ghét.

Khuất Ngọc Thanh thấy cô ta ủ dũ nói, " hôm nay gọi cậu tới, là có chuyện phải nói cho cậu biết."

"..." Tô Lâm Hoan nhìn qua không có hứng thú.

"Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh ly hôn rồi."

Khuất Ngọc Thanh nói ra tin Tức động trời này, làm cho Tô Lâm Hoan dừng một chút, không dám tin mà nhìn về phía Khuất Ngọc Thanh, nhìn một hồi, lại nở nụ cười, "Đừng đùa. Phó Cảnh Ngộ vì cô ta mà cái gì cũng dám làm, làm sao có thể ly hôn chứ?"

"Thật mà." Khuất Ngọc Thanh nói: "mình cũng cảm thấy không thể tin được, lúc nhìn thấy bọn họ lần trước, còn sắp bị tức chết, không nghĩ tới lại ly dị rồi. Nhưng mà nghĩ kỹ một chút, Diệp Phồn Tinh cũng liền như vậy, Phó Cảnh Ngộ làm sao có thể thật sự yêu cô ta? Ly hôn chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

Khuất Ngọc Thanh đã sớm nói Phó Cảnh Ngộ không yêu Diệp Phồn Tinh, nói đúng chứ?

Cũng chính là Diệp Phồn Tinh khi đó còn ngây ngốc mà cảm thấy Phó Cảnh Ngộ sẽ thích mình.

Tô Lâm Hoan nghe xong Khuất Ngọc Thanh nói, cảm giác ủy khuất mấy ngày nay đều bay biết đi hết.

Phó Cảnh Ngộ ly hôn đúng lúc này, là bởi vì cô ta phải không?

Sữa phải khâm phục độ tự luyến trâu bò của Hoan Phò, đến nước này rồi mà còn vẫn tự luyến được

Like và phiếu tăng càng chậm thì chương mới ra càng chậm thôi, ai đọc xong mà chưa làm gì thì phải nhanh tay lên nhé!