Diệp Phồn Tinh có chút thấp thỏm, cô biết, cả nhà đều đối với cô rất tốt, cô hiện tại nói ly dị thì đã phụ lòng bọn họ, cô do dự, đang muốn mở miệng nói gì đó, thì đã nghe thấy bà Phó vô cùng thương tâm nói: "Tiểu Tinh, mau tới đây."

Diệp Phồn Tinh đi tới, bị bà Phó cầm tay, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.

Bởi vì khoảng cách rất gần, cho nên, Diệp Phồn Tinh có thể nhìn thấy trên mặt bà Phó xen lẫn thất vọng cùng tức giận.

Diệp Phồn Tinh sợ đến không dám nói lời nào.

Cô Nghe thấy Phó Linh Lung nói: "em yên tâm, chuyện ly dị, cả nhà sẽ không đồng ý, Cảnh Ngộ dám bỏ em, bố mẹ sẽ cho nó cút ra khỏi nhà! Em mãi mãi là người của Phó gia."

"Không phải đâu chị ơi." Diệp Phồn Tinh giải thích: "Chuyện ly hôn là em nói."

Nếu là trách nhiệm của cô, thì không thể để cho anh vì cô chịu oan ức được.

Nhưng mà, ở trong mắt mọi người, chẳng qua cô đang giúp Phó Cảnh Ngộ gánh tội.

Bà Phó nói: "Con không bao che cho nó. Mẹ cũng không biết mình làm sao lại có thằng con trai như vậy, làm sao lại ngu muội như thế, nhất định phải dây dưa với Tô Lâm Hoan cơ chứ?"

Tô Lâm Hoan?

Diệp Phồn Tinh không biết chuyện mình và Phó Cảnh Ngộ ly dị thì có liên quan gì đến Tô Lâm Hoan, dù sao anh cũng đã phân rõ ranh giới với Tô Lâm Hoan kia rồi.

Diệp Phồn Tinh nói: "Thật sự là con đề nghị ly hôn."

Phó Linh Lung nói: "Tiểu Tinh, chị biết, em là vì Cảnh Ngộ. Em nhìn em xem, đến bây giờ còn nói giúp cho nó. Không sao, nếu mà nó dám làm thế thật chị sẽ đánh què cẳng nó, cho nó ngồi xe lăn tiếp, xem nó còn dám tơ tưởng đến Tô Lâm Hoan nữa không."

[Phó Cảnh Ngộ: (Kêu gào) Chị ơi em bị oan, là vợ em đòi bỏ em cơ mà, ông trời ơi, thiên lý ở đâu]

"... Chị ơi." Diệp Phồn Tinh thực sự không biết phải nói cái gì cho mọi người hiểu.

Bọn họ toàn bộ đều cho rằng, là Phó Cảnh Ngộ nói ly dị?

Mọi người không nghe cô giải thích, chỉ ra sức an ủi cô.

Mãi đến lúc Diệp Phồn Tinh phải đi học mọi người mới chịu về.

Trước khi ra cửa, Phó Linh Lung còn dặn dò cô, "Buông lỏng tinh thần, mọi người nhất định sẽ tiệt nọc cái suy nghĩ viển vông kia của nó."

"..."

Diệp Phồn Tinh ngồi ở trong phòng học, nhớ tới phản ứng của người nhà,cô nhắn tin cho Phó Cảnh Ngộ: "Mẹ và chị đều tưởng anh muốn ly hôn, em giải thích rồi nhưng mọi người không tin"

Một lát sau, Phó Cảnh Ngộ mới trả lời tin nhắn của cô: "Không sao, mọi người cũng đã gọi cho anh, nhưng hiện tại chúng ta đã ly dị rồi."

"Mặc dù là như vậy, nhưng mà, em không muốn mọi người hiểu lầm anh như vậy."

Rõ ràng nguyên nhân do mình, lại để cho Phó Cảnh Ngộ bị bọn họ hiểu lầm.

Phó Cảnh Ngộ: "Em không cần suy nghĩ những thứ này. Anh sao cũng được."

Phó Cảnh Ngộ ngồi trong phòng làm việc, cầm điện thoại nhắn tin với Diệp Phồn Tinh, Tưởng Sâm liền đứng trước bàn làm việc, bày ra vẻ mặt chết trương nhìn anh.

Anh ngẩng đầu lên, nói với Tưởng Sâm: "Không có chuyện gì thì cậu đi làm việc đi."

Còn đứng lù lù ở chỗ này chắn sáng làm gì.

Tưởng Sâm nói: "Đây là đơn xin từ chức của tôi, anh Phó, anh xem qua hộ tôi."

Tưởng Sâm nói xong, đem phong thư chứa đơn từ chức đưa tới trước mặt Phó Cảnh Ngộ.

Từ chức?

Phó Cảnh Ngộ dừng một chút, nhìn lên thư từ chức trước mặt, "Có ý gì?"

"Không phải anh muốn cùng với Tô Lâm Hoan ở chung một chỗ sao? Anh làm tổn thương vợ anh như vậy, tôi không thể làm việc tiếp với người như anh được nữa."

Anh ta không thể làm việc bên một người bạc bão như vậy nữa.

"..." Phó Cảnh Ngộ nghe xong, ánh mắt phức tạp nhìn Tưởng Sâm, một hồi lâu, mới hỏi một câu: " Cậu làm xong hết mọi chuyện rồi à?"

"Không có."

"Còn không đi làm đi?" Phó Cảnh Ngộ bất đắc dĩ nhìn Tưởng Sâm tiếp tục gửi tin nhắn cho Diệp Phồn Tinh.

Cứ dục ra chương mới mà chẳng thấy mọi người chịu bỏ phiếu vậy, từ tối đến giờ chẳng nhích thêm được số nào, bảo sao mà ra chương mới chậm cơ chứ