Phó Cảnh Ngộ nhìn Cố Vũ Trạch một cái, đưa tay ra ôm ngang người Diệp Phồn Tinh lên!

Đột nhiên bị bế bổng lên, làm cho Diệp Phồn Tinh theo bản năng mà níu lấy quần áo của anh, có chút kinh ngạc, anh không tức giận sao?

Phó Cảnh Ngộ ôm cô lên trên xe, trên khuôn mặt lãnh đạm thờ ơ kia vẫn lộ ra vẻ quan tâm khó mà giấu được, "Chân sao thế?"

Diệp Phồn Tinh còn có chút không phản ứng kịp, trả lời: "Hình như bị trật khớp rồi."

Anh đưa tay ra, cầm mắt cá chân của cô, ngữ khí có vài phần trách cứ, "Làm sao không cẩn thận như vậy?"

"Không phải em cố ý." Diệp Phồn Tinh nhìn người đàn ông trước mặt, ngẩn người.

Cô không ngờ vì lần này anh lại không ăn giấm?

Cái này có chút không giống tác phong của Phó Cảnh Ngộ!

Nhưng mà cô cũng hơi an tâm một chút.

Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía tài xế, "Đi bệnh viện."

Diệp Phồn Tinh vội cần lại: "Không cần đâu, cũng về đến nhà rồi."

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, ngữ khí nghiêm túc: "Không nghe lời?"

"..." Trực tiếp chặn lại làm Diệp Phồn Tinh không dám nói lời nào.

Tưởng Sâm ngồi ở ghế trước, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ quan tâm Diệp Phồn Tinh, không vì chuyện của Cố Vũ Trạch mà tức giận, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Xe tới cửa, tài xế trực tiếp quay đầu đi bệnh viện.

Từ bệnh viện trở về, cũng đã hơn chín giờ.

Xe dừng tại cửa nhà, Phó Cảnh Ngộ từ trên xe bước xuống, bế Diệp Phồn Tinh ra khỏi xe.

Anh rất cao, Diệp Phồn Tinh ở trong ngực anh, rất nhỏ bé, cô cựa quậy người một cái: "Em tự đi được mà."

Tưởng Sâm lần trước đã cảnh cáo cho nên Diệp Phồn Tinh hiện tại không dám để cho anh bế mình nữa.

Phó Cảnh Ngộ lạnh giọng: "Đừng có động đậy nữa."

Chỉ cần là chuyện muốn tốt cho cô, anh sẽ rất bá đạo.

Diệp Phồn Tinh tránh ở trong ngực anh, không dám nhìn tới sắc mặt của Tưởng Sâm, thật sự rất sợ bị chửi tiếp!

"Cảnh Ngộ, Tiểu Tinh, hai đứa trở về rồi." Dì Ngô nhìn thấy Diệp Phồn Tinh được Phó Cảnh Ngộ ôm vào, lo lắng hỏi: "Tiểu Tinh bị làm sao thế?"

"Bị Trật khớp rồi." Phó Cảnh Ngộ ôm lấy Diệp Phồn Tinh, nhìn thấy Cố Vũ Trạch ngồi ở trong phòng khách.

Đôi mắt âm thầm, không nói gì, trực tiếp ôm lấy Diệp Phồn Tinh đi lên phòng.

Sau khi Vào phòng, Phó Cảnh Ngộ đặt cô lên giường, cô theo bản năng mà nói một câu: "Cảm ơn."

Câu cảm ơn này làm cho Phó Cảnh Ngộ nhíu mày.

Anh nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, cô vợ nhỏ của anh, lại nói cảm ơn anh?

Đây là muốn bị đánh rồi phải không?

Nhìn chân của cô bị thương anh đành quyết định bỏ qua cho cô một lần.

Phó Cảnh Ngộ ngồi xổm xuống, cầm cổ chân của cô, dịu dàng hỏi"Bây giờ còn đau không?"

"Đã tốt hơn nhiều." Diệp Phồn Tinh nhìn người đàn ông trước mắt, từ lúc trên xe tới bây giờ, cô vốn cho là, anh sẽ hỏi cô về chuyện Cố Vũ Trạch, kết quả đến bây giờ, anh vẫn không hỏi nửa chữ, cô tò mò kèm theo lỡ lắng hỏi: "anh không giận à?"

"Giận Cái gì?" Sự chú ý của Phó Cảnh Ngộ đều đặt vào vết thương trên chân cô,nghe cô hỏi, khó hiểu nhìn về phía cô, anh cũng đang thắc mắc sao mình phải tức giận?

Diệp Phồn Tinh nói: "Anh nhìn thấy em và Cố Vũ Trạch ở nơi đó, lúc đó..."

Phó Cảnh Ngộ nhớ tới hôm nay trong xe nhìn thấy một màn kia, nói: " Không phải em đã giải thích rồi sao?"

Cô bị thương, Cố Vũ Trạch muốn đưa cô về.

Diệp Phồn Tinh có chút ngoài ý muốn, "Em giải thích như thế nào anh cũng tin sao?"

Phó Cảnh Ngộ nói: "Tại sao lại không tin?"

Anh chưa bao giờ cảm thấy, cô sẽ cùng Cố Vũ Trạch có cái gì.

Coi như thỉnh thoảng có ghen một chút, vậy cũng tuyệt đối không tới mức động tý là ghen, ghen tuông vô lý.

Tình huống hôm nay, càng không cần thiết ăn giấm.

Bởi vì trong mắt anh, chuyện quan trọng hơn là chuyện cô bị thương.

Diệp Phồn Tinh hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh như vậy, cảm giác trong lòng vô cùng ngọt ngào, nhưng không biết tại sao, cũng lại không tự chủ nghĩ tới câu nói hôm ấy của Khuất Ngọc Thanh: " Anh tôi nhìn thấy cô cùng với người đàn ông khác ở chung một mà còn chẳng thèm ghen, đấy gọi là yêu cô sao? "

Một cuộc hôn nhân không được bắt nguồn bằng tình yêu thì không thể tránh khỏi rạn nứt, nghi ngờ,... Liệu vợ chồng Tinh - Ngộ có vượt qua được những chông gai đó không? Like và bỏ phiếu để đọc những diễn biến tiếp theo của câu chuyện nhé!