Cô ghét nhất nghe người khác dùng hai chữ này tới khuyên cô.

Lúc trước mẹ không cho cô đi học, Triệu Gia Kỳ cũng nói, buông tay đi, nghe mẹ cậu, nhanh chóng lấy chồng đi.

Ở trong từ điển của cô, cho tới bây giờ không hề có 2 từ "Buông tay" hai chữ này viết như thế nào cô không biết.

Cô nói với Cố Vũ Trạch: "Nếu tới giúp Tô Lâm Hoan, thì cách tôi xa một chút."

"Diệp Phồn Tinh." Cố Vũ Trạch nhìn cô,đau lòng nói, " chẳng lẽ sau này em không muốn yên ổn ở đây nữa sao? Đã như vậy, em chỉ còn cách rời xa cậu tôi!"

"Rời xa?" Diệp Phồn Tinh khinh thường,cười nói: "Tại sao tôi phải rời xa anh ấy?"

Cô không làm sai bất cứ chuyện gì, tại sao phải rời đi?

"Nếu em rời xa cậu, Tô Lâm Hoan liền sẽ không nhằm vào mợ nữa, mục đích của cô ta chẳng qua chỉ muốn quay lại bên cạnh cậu. Mặc dù Cậu không thích cô ta, nhưng mà, nếu như mợ cứ nhất quyết ở bên cạnh cậu, cô ta sẽ coi em là mục tiêu công kích, cảm thấy em là trở ngại cản đường cô ta. Quay về bên cạnh tôi, có được không? Sau này tôi sẽ bảo vệ em."

Cố Vũ Trạch thừa nhận mình có tư tâm, hắn hy vọng Diệp Phồn Tinh có thể biết khó mà lui, hy vọng cô có thể mượn cơ hội lần này, cùng Phó Cảnh Ngộ vạch rõ ranh giới.

"Bảo vệ?" Diệp Phồn Tinh nói: "Hay là thôi đi! Cho tới bây giờ tôi chỉ tin tưởng bản thân mình, trừ bản thân ra, tôi không tin tưởng bất luận kẻ nào."

Huống chi là Cố Vũ Trạch.

Coi như hắn đã từng là mối tình đầu của cô, cô cũng chưa từng có cảm giác được hắn bảo vệ.

Sau này lại càng không trông mong vào hắn!

Tại sao mà ngay cả khi đã là vợ của Phó Cảnh Ngộ, cô cũng chưa từng ngừng cố gắng?

Chính vì cô biết rõ rằng, nếu cứ mãi dựa vào người khác, thì chẳng bao giờ bản thân có thể mạnh mẽ lên được, càng không nói đến việc kháng cự lại cái xã hội đen trắng lẫn lộn này.

Cố Vũ Trạch nhìn thấy Diệp Phồn Tinh như vậy, có chút thất vọng "Chẳng lẽ trong mắt em, tôi không có một chút địa vị như vậy sao?"

Hắn vốn cho là, trong nội tâm của cô ít nhất có mấy phần vị trí của mình.

Diệp Phồn Tinh lạnh nhạt nhìn hắn một cái, "Đây không phải chuyện mà cậu đã sớm biết rồi sao?"

Làm gì mà còn tỏ ra như bị đả kích lớn lắm?

Thật là buồn cười.

Diệp Phồn Tinh không nói chuyện với Cố Vũ Trạch nữa, trực tiếp đi ra ngoài.

Kết quả, Tô Lâm Hoan đã tới rồi. Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đã đổi quần áo, vẫn giả nhân giả nghĩa, "Tinh Tinh, em không sao chứ?"

Cố Vũ Trạch nhìn thấy Tô Lâm Hoan, đi tới, phòng bị mà nhìn cô ta, "cô tới làm gì?"

"Vũ Trạch." Tô Lâm Hoan ôn nhu nói, "cô tới quan tâm Tinh Tinh thế nào thôi mà, em cũng ở đây à!"

"Quan tâm?" Cố Vũ Trạch trong lòng rất rõ ràng người phụ nữ này là mặt hàng gì, "Cô đừng giả mù sa mưa được không? Đừng cho là bọn họ không biết bộ mặt thật của cô thì cô muốn làm gì có thì làm."

"Bộ mặt thật?" Tô Lâm Hoan có chút kinh ngạc nhìn lấy hắn, "Em đang nói cái gì vậy?"

Diệp Phồn Tinh cắt đứt đối thoại của hai người, trực tiếp hỏi: "Chuyện gì?"

Chị già Họ Tô đặc biệt tới tìm cô, nhất định là có lời muốn nói.

Tô Lâm Hoan khoan hồng độ lượng nói: "Chuyện Ngày đó em tạt nước cô, cô không giận em."

"..." Diệp Phồn Tinh nghe xong, cười khẽ một tiếng, "Vậy tôi có cần cảm ơn cô không?"

Tô Lâm Hoan không có chút địch ý nào mà nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Cô chỉ muốn nói cho em biết, Tinh Tinh, chúng ta không phải là kẻ thù, cũng có thể làm bạn. Chỉ cần... Em chịu buông Cảnh Ngộ ra thôi! Em xem, trường này nhiều nam sinh như vậy, sao em cứ phải cố chấp tranh cướp người đàn ông vốn thuộc về em? Và lại hai người có khoảng cách tuổi tác xa như vậy, hai người nhất định sẽ không lâu bền được."

Diệp Phồn Tinh cười giễu cợt nói: "Loại chuyện này, cô nên đi tìm chồng tôi để nói mới phải! Cô tìm đến tôi thì có ích gì? Chẳng lẽ tôi nói, tôi trả lại cho cô, thì anh ấy sẽ quay lại với cô sao?"

Thật không biết con mụ thần kinh này nghĩ gì nữa, Diệp Phồn Tinh chỉ cảm thấy nhức đầu.

Quả nhiên không hiểu được tâm lý của mấy kẻ bệnh thần kinh.

Mau like và bỏ phiếu để sữa còn đăng chương nữa nào, chứ sữa viết xong rồi mà chỉ chờ để đăng tiếp, Tiểu Tinh của chúng ta cũng sắp tung đòn phản công rồi nên mọi người khỏi phải thắc mắc nhé!