Đến khách sạn, Phó Cảnh Ngộ đi làm thủ tục check in, Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh chờ anh.

Hôm nay ăn mặc quần áo cực kỳ nhàn nhã, không giống bình thường vô cùng nghiêm túc, sau lưng đeo balô của cô, cùng lễ Tân nói chuyện với nhau.

Diệp Phồn Tinh nhìn thấy như vậy, không nhịn được dương khóe miệng lên.

Không biết tại sao, ở bên cạnh anh, loại cảm giác không phải đích thân đi làm gì cả này có một loại cảm giác an toàn không hình dung ra được.

"Được rồi." Phó Cảnh Ngộ trở lại, một tay cầm thẻ mở cửa phòng, một tay nắm ở bả vai của cô, mang theo cô hướng thang máy đi tới.

Diệp Phồn Tinh đề nghị: "Anh đưa balô cho em đi, để em tự xách."

hiện tại cô không muốn để cho anh phải xách đồ nặng, nhưng mà Phó Cảnh Ngộ này nói thế nào cũng không được, cô không thể làm gì được anh.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Không sao, mà sao máy tính của em lại nặng thế này, lúc về anh mua cho em cái nhẹ hơn, không được dùng cái này nữa biết chưa."

"Ừm."

Tiến vào thang máy, Phó Cảnh Ngộ nắm chặt tay Diệp Phồn Tinh, hai người giống như một đôi tình nhân nhỏ.

Diệp Phồn Tinh nhìn thấy bộ dáng của hai người trong gương, không nhịn được dương khóe miệng lên, đây chính là được chồng chiều chuộng trong truyền thuyết sao?

Mới vừa đi ra khỏi thang máy, điện thoại của Phó Cảnh Ngộ vang lên, anh đem thẻ mở cửa phòng đưa cho Diệp Phồn Tinh để đi nghe điện thoại.

Là điện thoại của Tưởng Sâm, " Anh Phó, anh đang ở Thành phố T rồi hả?"

Tưởng Sâm có chút kinh ngạc.

Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh đáp một tiếng, "Ừ, hôm qua tôi đã làm xong hết mọi việc rồi, nếu cậu có vấn đề gì thì trực tiếp gửi email cho tôi, nếu rảnh rỗi thì tôi sẽ xử lý."

"Ồ." Tưởng Sâm có chút ngoài ý muốn, khó trách tối hôm qua anh Phó lại về muộn như vậy, thì ra là vì hôm nay đi Thành phố T?

Nhưng mà Tưởng Sâm vẫn không nghĩ ra Phó Cảnh Ngộ đi Thành phố T làm cái gì,tò mò hỏi "Anh có chuyện gì không? Có cần tôi gọi cho người bên kia chuẩn bị không."

Đi mà không thèm thông báo trước để anh ta còn sắp xếp, thật là quá tùy hứng.

Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy Diệp Phồn Tinh mở cửa vào phòng, nói: "Không cần đâu, tôi chỉ mang vợ tôi ra chơi thôi, ngày mai sẽ trở về."

Anh lúc trước ngồi trên xe lăn, không thể mang cô đi ra ngoài chơi, hiện tại tốt rồi, tự nhiên suy nghĩ muốn giành thời gian ở bên cô nhiều hơn.

Hôm nay tới bên này, anh còn chuẩn bị cho cô một món quà bất ngờ.

-

Căn phòng của Khách sạn rất lớn, Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Phó Cảnh Ngộ từ bên ngoài tiến vào: "Anh bao giờ thì đi ra ngoài? Bây giờ à?"

"Không đi đâu cả, em đói chưa anh mang em ra ngoài ăn cơm."

"Anh không cần đi làm việc à?"

Diệp Phồn Tinh có chút kinh ngạc.

Phó Cảnh Ngộ đã ở bên cạnh cô ngồi xuống, "Toàn bộ thời gian hôm nay của anh đều là của em."

"..."

Diệp Phồn Tinh lúc này mới tin Phó Cảnh Ngộ là thực sự mang cô đi chơi.

-

Buổi chiều bọn họ tại khách sạn ăn bữa tối, buổi tối Phó Cảnh Ngộ dẫn cô đến liveshow của Sơn Tùng M-TP.

Phó Cảnh Ngộ không thích âm nhạc, những buổi liveshow như thế này đối với anh chẳng khác nào một loại tra tấn, bởi vì từ đầu tới cuối đều rất ồn ào.

Nhưng mà vì muốn Diệp Phồn Tinh vui vẻ, anh không ngại làm bất kì việc gì.

Mười một giờ đêm buổi biểu diễn mới kết thúc.

Diệp Phồn Tinh đi theo sau lưng anh đi ra, có chút kích động nhìn Phó Cảnh Ngộ, "Ông xã."

Anh đi ở phía trước, quay lại hỏi"Sao thế?"

Vẫn là bộ dạng lãnh đạm bình tĩnh vô cùng ung dung kia.

Rõ ràng đặc biệt chuẩn bị vé buổi biểu diễn cho cô, còn tạm gác lại toàn bộ công việc chỉ để cùng cô đến đây xem buổi biểu diễn mà anh không thích.

Nhưng anh lại tỏ ra lãnh đạm bình tĩnh giống như không hề làm gì cả.

Diệp Phồn Tinh khoác tay anh, "Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến dẫn em tới xem buổi biểu diễn vậy?"

Mới vừa rồi nhìn thấy idol ngoài đời thật 100 %, cô thật sự xúc động đến phát khóc.

Cứ ngọt ngào thế này thì đến lúc chúng nó ngược nhau con tym bé bỏng của Sữa làm sao mà chịu được đây

Like và bỏ phiếu để Sữa có chút niềm tin vào cuộc sống tươi đẹp đi nào, không thôi tâm trạng Sữa mà u ám không biết Sữa sẽ ngược hai vợ chồng chúng nó như thế nào đâu