Phó Cảnh Ngộ nhìn cô đánh giá, vốn cho là cô ở nhà cả ngày chắc sẽ rất buồn bực, nhưng mà nhìn qua, hình như lại rất bình thường, không khác mọi ngày là mấy.

Hắn đi tới bên cạnh ghế dài ngồi xuống, nhìn cô: "Nghe nói hôm nay em không đi học?"

Diệp Phồn Tinh cũng đi theo, ngồi xuống bên cạnh anh, hời hợt nói: "Em hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút."

Dường như không có để chuyện xảy ra ở trường học để trong lòng.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Vậy thì ở nhà nghỉ ngơi hai ngày."

Diệp Phồn Tinh nhìn về phía anh, "Gần đây anh tan làm về muộn thế."

"Không tính là muộn." Phó Cảnh Ngộ nhìn đồng hồ đeo tay, "Mới hơn tám giờ."

Diệp Phồn Tinh ôm lấy cánh tay của anh, bĩu môi, "Giờ này còn không muộn à? Anh cũng đừng lao đầu vào công việc như thế!Phải Chú ý tới sức khỏe của mình. Nếu anh mà bị bệnh em sẽ đau lòng lắm."

Nói xong, cô tựa vào trên bờ vai của anh.

Diệp Phồn Tinh phát hiện mình bây giờ đặc biệt thích dính Phó Cảnh Ngộ, như thể là người không xương vậy.

Chắc là vì cô đã quá yêu anh mà sinh ra cảm giác muốn được dựa dẫm!

Nhưng mà Phó Cảnh Ngộ cũng không ngại, ngược lại còn rất thích cô dính chặt vào anh như thế.

Anh cầm tay cô, dịu giọng hỏi: " Ăn Cơm tối rồi sao?"

"Ừ. Anh thì sao?"

"Còn chưa được ăn cái gì vào bụng."

"Em đi nấu cho anh."

Không đợi anh cự tuyệt, Diệp Phồn Tinh có chút không kịp chờ đợi đứng lên, nắm lấy tay anh, lôi vào cửa.

Tưởng Sâm ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, nhất thời có chút hâm mộ, cảm giác bản thân mình cũng cần đi tìm người bạn gái!

Nếu không, cứ phải làm việc với người có vợ, mà vợ chồng nhà người ta suốt ngày phát cẩu lương như thế này, anh ta sắp bị bội thực thức ăn cho cẩu FA mà chết mất.

Từ khi Phó Cảnh Ngộ bình phục, công việc của Tưởng Sâm cũng nhàn hạ hơn, mỗi ngày chỉ cần Phó Cảnh Ngộ về đến nhà, anh ta liền có thể đi nghỉ ngơi rồi.

Không cần giống như trước cả khi ở nhà, cũng cần phải chăm sóc Phó Cảnh Ngộ.

-

Diệp Phồn Tinh ở trong phòng bếp bận rộn nửa ngày, cuối cùng đem bữa tối lên cho Phó Cảnh Ngộ.

Cô đã rất lâu không nấu cơm rồi, hiện tại thỉnh thoảng làm nấu một bữa, hoàn toàn là xuất phát từ hứng thú.

Cô ngồi ở một bên, mong đợi nhìn Phó Cảnh Ngộ, "Nếm thử đi, xem tay nghề của em có bị thụt lùi không."

Phó Cảnh Ngộ cầm đũa lên, nếm thử một miếng, "Ăn vẫn ngon lắm."

Diệp Phồn Tinh nâng cằm lên, nhìn anh ăn rất ngon miệng, cảm giác bụng của mình cũng đói theo, "Làm sao bây giờ? Em nhìn anh ăn, em cũng muốn ăn rồi."

"..." Phó Cảnh Ngộ dừng một chút, " không phải em đã ăn xong cơm tối rồi sao?"

"Đúng vậy, nhưng mà em lại đói rồi. Hôm nay đi cân em lên một cân(kg) rồi đấy." Mỗi ngày đều có đồ ăn ngon dụ dỗ như thế, em sắp lăn nhanh hơn đi rồi".

Phó Cảnh Ngộ chêu đùa nói: "Vậy thì đừng ăn nữa, không đến lúc lại kêu béo."

"Có phải anh ghét em béo rồi phải không?"

"..." Anh nhìn cô một cái, "Giữ bụng, ngày mai anh dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."

Đằng nào cô cũng không đi học, còn không bằng dẫn cô theo bên mình.

Diệp Phồn Tinh vui vẻ nói: "Được, anh nhớ giữ lời đấy!"

Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Vậy em định lúc nào đi học?"

"Để sau tính." Cô dự định nghỉ ngơi hai ngày.

Diệp Phồn Tinh biết, hai ngày nay trong trường học đám người kia khẳng định đang bực bội, cô cũng không muốn cùng bọn họ nổi lên mâu thuẫn gì, còn không bằng tránh đi.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Chuyện trong trường có muốn anh giúp em xử lý không?"

"Chuyện gì?" Diệp Phồn Tinh giả ngu.

Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nhíu mày, "Em thật sự cho rằng em không đi học, anh không biết em vì lí do gì sao?"

Like và bỏ phiếu đi mà mọi người, đừng để Sữa cảm thấy như kiểu Sữa tự viết tự đăng mà không có ai đọc thế này chứ!