Sớm biết có hôm nay, ban đầu cần gì phải làm như vậy?

Phó Linh Lung an ủi Diệp Phồn Tinh: "Sẽ không đâu, cô ta không dám."

Tô Lâm Hoan nếu còn có can đảm đi tìm chết,thì hôm nay đã không ở trước mặt chị giả vờ.

Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Chị, chị ngồi đi! Đừng đứng đó nữa."

Phó Linh Lung ngồi xuống, nhìn Diệp Phồn Tinh, hỏi"Cảnh Ngộ còn chưa về à?"

"Hôm nay chắc sẽ về một chút." Diệp Phồn Tinh cũng ngồi xuống, nhìn máy tính, Tô Tề gửi tin nhắn cho cô. Cô ta Một bên nói chuyện với Phó Linh Lung, "Anh ấy dạo gần đây bận lắm, toàn phải ở công ty tăng ca."

"Cảnh Ngộ làm chuyện gì cũng luôn rất hợp lại, hiện tại nó đã khác trước rồi đấy, nếu đổi lại là lúc trước, cả năm nó còn không có một lần trở về."

Ở trong thế giới của Phó Cảnh Ngộ, công việc dường như còn quan trọng hơn phụ nữ.

Nhưng mà bây giờ chỉ cần xong việc là Phó Cảnh Ngộ lại về với Diệp Phồn Tinh, cả nhà còn cảm thấy khó tin.

-

Giờ phút này Phó Cảnh Ngộ vẫn còn đang ở công ty, anh mặc áo sơmi màu đen, tay áo sắn lên tới khuỷu tay, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím máy tính.

Tưởng Sâm nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ bận rộn cả ngày, căn bản không có dừng lại, đi tới, "Anh Phó, cần phải trở về rồi."

"Một lúc nữa đi."

Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ vẫn nhìn chằm chằm vào máy vi tính.

Tưởng Sâm giống như bảo mẫu quan tâm nói: "Anh cứ ngồi trước máy tính cả ngày như thế rất có hại cho sức khỏe, ít nhất cũng nghỉ ngơi một chút. Đúng rồi, có chuyện này..."

"Cái gì?" Phó Cảnh Ngộ dành thời gian nhìn Tưởng Sâm một cái.

Tưởng Sâm nói chuyện ngày hôm nay:Hôm nay Bà Tô đến nhà, nói chuyện hôm qua phu nhân ở trường học tạt nước Tô Lâm Hoan, làm Tô Lâm Hoan đổ bệnh."

"Đổ bệnh?" Đôi mắt của Phó Cảnh Ngộ trở nên âm trầm.

Trong mắt lóe lên một tia giễu cợt.

Thật đúng là một khổ nhục kế vụng về!

Tưởng Sâm đứng ở một bên, nói: "Từ khi sức khỏe của anh tốt lên, Tô Lâm Hoan liền tìm đủ mọi cách tiếp cận anh, nhìn bộ dáng của cô ta, chắc là rất muốn trở lại bên cạnh anh."

Phó Cảnh Ngộ cũng không nói gì, chẳng qua chỉ hỏi: "Hôm nay Tiểu Tinh như thế nào rồi?"

"Phu nhân không đi học, ở trong nhà với lão phu nhân ạ."

Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Sâm một cái, "cô ấy xin nghỉ à?"

Chuyện này, Phó Cảnh Ngộ căn bản không biết.

Bình thường Diệp Phồn Tinh ngay cả bị bệnh cũng sẽ đi học, không nghĩ tới lại xin nghỉ.

Tưởng Sâm nói: "Tô Lâm Hoan ở trường học được lòng rất nhiều người, chuyện phụ nhân tạt nước cô ta, tất cả mọi người đều biết, nếu như cô ấy đi học, những người đó nhất định sẽ bắt nạt chế giễu cô ấy, tôi thấy phu nhân là vì chuyện này mà không giám đi học! Anh Phó, Chuyện này có cần xử lý không?"

Phó Cảnh Ngộ nhìn máy tính, "Trước hết chờ một chút đi."

"Chờ?" Tưởng Sâm khó hiểu nhìn Phó Cảnh Ngộ.

Phó Cảnh Ngôn mỗi lần thấy Diệp Phồn Tinh gặp phải chuyện gì đều vô cùng nóng ruột, lần này lại để đó không vội giải quyết?

Chờ cái gì?

Tưởng Sâm hoàn toàn không hiểu.

-

Xử lý xong chuyện của công ty, Tưởng Sâm cùng Phó Cảnh Ngộ trở về nhà, xe mới vừa lái vào cửa chính, hai người còn chưa xuống xe, đã thấy Diệp Phồn Tinh ở trong sân đi tới.

Ánh trăng như nước, thân ảnh của cô có vẻ hơi đơn bạc.

Phó Cảnh Ngộ từ trên xe bước xuống, hướng về phía Diệp Phồn Tinh đi tới, trầm giọng hỏi: "Em đang nhìn cái gì thế?"

Diệp Phồn Tinh quay đầu lại, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đứng ở trước mặt mình, anh mặc áo sơ mi màu đen, cổ áo hơi hơi mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, thoạt nhìn, vô cùng cám dỗ.

Diệp Phồn Tinh khắc chế bản thân: "Em ra hóng gió một chút."

Gần đây khí trời bắt đầu nóng lên, buổi tối cô thích đi ra ngoài đi tản bộ hóng gió.

Cảnh báo là vợ chồng chúng nó lại chuẩn bị văng đường tứ tung, khuyến cáo những thanh niên đang FA nên cân nhắc trước khi đọc