Cô để cho Phó Cảnh Ngộ cùng Tưởng Sâm ngồi xuống trước, sau đó đi giúp dọn bát đũa.

Lúc bọn họ ăn cơm, thím Lan đã đem chuyện Diệp Phồn Tinh mang theo Phó Cảnh Ngộ trở về buôn dưa lê khắp nơi, toàn bộ khu tập thể đều biết.

Mới vừa cơm nước xong, Diệp Phồn Tinh đi vào bếp rửa bát.

Mặc dù cô và Diệp mẫu quan hệ không tốt, nhưng chuyện nên làm thì vẫn sẽ làm.

Phó Cảnh Ngộ đứng ở cửa, nhìn Diệp Phồn Tinh, "Có muốn anh giúp em một tay không?"

Ở nhà đã rất lâu rồi anh không có để cho Diệp Phồn Tinh làm những chuyện này.

Phó Cảnh Ngộ yêu chiều Diệp Phồn Tinh thật sự như con gái nhỏ vậy.

Coi như Diệp Phồn Tinh có lúc muốn làm việc nhà, anh cũng sẽ không cho cô làm.

Loại chuyện như rửa bát này,đã có người làm.

Nghe xong Phó Cảnh Ngộ nói, Diệp Phồn Tinh không nhịn được mà cười một tiếng, "Để cho anh rửa bát á? Không cần, vẫn nên để em tự làm đi."

Cô không thể tưởng tượng ra nếu để cho Phó Cảnh Ngộ rửa bát thì sẽ như thế nào.

Diệp Mẫu nghe thấy Phó Cảnh Ngộ muốn rửa bát, đi nhanh tới, nói: "Để cho Tinh Tinh nó rửa đi, Cảnh Ngộ, con cứ ra kia ngồi, những thứ này là việc của nó?"

Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Mẫu một cái, không lên tiếng.

Diệp mẫu có chút lúng túng, nói với Diệp Phồn Tinh: "Nếu không để mẹ rửa cho?"

Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ làm cho bà ta cảm thấy bắt Diệp Phồn Tinh rửa bát là một chuyện rất quá đáng vậy.

Diệp Phồn Tinh cũng không cảm thấy có gì to tát, chỉ là rửa bát thôi mà?

Cô cũng không phải được nuông chiều từ bé,nên nói với Diệp Mẫu: "Để con tự rửa."

Trong nhà bếp không lớn, lại chen chúc nhiều người đi vào, cũng chẳng có chỗ đứng.

Phó Cảnh Ngộ đứng ở bên cạnh, nhìn Diệp Phồn Tinh rửa bát phảng phất thấy được hình ảnh khi còn bé giúp mẹ san sẻ việc nhà.

Đang lúc này, có tiếng gõ cửa, Diệp Mẫu đi mở cửa.

Trong chốc lát Diệp Phồn Tinh liền thấy rất nhiều hàng xóm, ngồi chật kín nhà mình.

Hai người đàn bà trung niên ngồi ở một bên, ánh mắt cứ dán trên người Phó Cảnh Ngộ.

Ôi chao, chồng của Diệp Phồn Tinh sao lại đẹp trai đến vậy! So với con rể nhà bọn họ thật là trên trời dưới đất.

Để đánh giá một người đẹp trai đến mức nào thật ra cũng không có tiêu chuẩn cụ thể. Nhưng,người có khí chất, chỉ cần vừa đứng đó, liền có thể thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Diệp Phồn Tinh rửa bát xong từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy bọn họ xì xào bàn tán, thỉnh thoảng liếc trộm chồng cô.

Diệp Mẫu ngồi ở bên cạnh, trên mặt hiện rõ vẻ kiêu ngạo.

Phó Cảnh Ngộ ngược lại vẫn bình thường, anh nhìn Diệp Phồn Tinh, căn bản không có chú ý những thứ này.

Nhưng Diệp Phồn Tinh thì có chút không vui!

Dựa vào cái gì chồng cô phải cho người ta nhìn như vậy?

Hơn nữa ở ngay trước mặt người khác xì xào, có chút quá đáng rồi đấy?

Cô mở miệng, " Cháu chào dì Thảo,dì Trang."

"Tinh Tinh đấy à." Hai người này nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng thân thiết, "Nghe nói cháu trở về, hai dì tới xem một chút, lâu lắm rồi không gặp cháu! Làm sao mà cả nửa năm rồi không về thế?"

Lúc trước bọn họ đối với Diệp Phồn Tinh không có nhiệt tình như vậy.

Hiện tại rõ ràng thấy Diệp Phồn Tinh lấy được chồng giàu, cho nên thái độ mới có thay đổi.

"Cháu bận việc nên không về." Diệp Phồn Tinh giải thích.

Nhìn ra được, hai người kia, chính là đến xem Phó Cảnh Ngộ.

Mấy người này chính là như vậy, nhà ai có việc gì, bọn họ liền sẽ chạy đến xem.

Đương nhiên, đến là để hơn thua so sánh với nhà mình.

Người phụ nữ tên Trang kia nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ,xuýt xoa"Chồng cháu thật là đẹp trai! Về chơi mà còn mua cho mẹ cháu nhiều đồ như vậy.

Đừng quên like và bỏ phiếu cho sữa nhé!