Nhà của Diệp Phồn Tinh ở một khu tập thể cũ, ở tầng sáu, không có thang máy, chỉ có thể đi cầu thang bộ.

Xe của bọn họ dừng ở dưới khu tập thể, mới vừa từ trên xe bước xuống, liền có một người hàng xóm nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, nói: "Tinh Tinh, cháu về rồi đấy à! lâu rồi không gặp,càng lớn càng xinh đẹp rồi!"

"Cháu chào thím Lan ạ." Diệp Phồn Tinh theo phép lịch sự chào hỏi.

Người được Diệp Phồn Tinh gọi là thím Lan, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đứng ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh mắt sáng rực lên, tò mò hỏi: "Vị này là..."

"Chồng cháu ạ." Diệp Phồn Tinh chủ động khoác lên tay Phó Cảnh Ngộ.

Cô biết, lúc mình không ở đây, cả cái khu này đồn đại về Phó Cảnh Ngộ khó nghe như thế nào.

Thím Lan ngẩn người, có chút không dám tin, "Không phải chứ?"

Không phải là đều nói, Diệp Phồn Tinh lấy một người tàn phế, ngồi trên xe lăn, căn bản không đứng nổi còn gì.

Nhưng mà người ở bên cạnh cô lúc này, chẳng những không tàn phế, mà còn rất đẹp trai, Làm cho mấy bà thím bốn năm mươi tuổi nhìn cũng có chút không kềm chế được.

Diệp Phồn Tinh nói: "cháu lừa thím làm cái gì, không phải là chồng cháu thì có thể là ai?"

Tưởng Sâm mở cóp sau xe, từ bên trong đem quà mua cho Diệp gia đều lấy ra.

Đây là lần đầu tiên Phó Cảnh Ngộ tới Diệp gia, lễ vật chuẩn bị rất chu đáo, một đống đồ Thím Lan kia nhìn đến thèm thuồng đỏ mắt.

Mỗi lần con gái và con rể của thím ta trở về, đều chỉ tùy tiện mua cho thím ta chút hoa quả, thậm chí có thời điểm cái gì cũng không thèm mua.

Phó Cảnh Ngộ lần này tới, liền mua nhiều đồ như thế, làm cho người ta hâm mộ muốn chết.

Diệp Phồn Tinh thấy Tưởng Sâm một thân một mình xách mấy thứ này, chủ động chia sẻ nói: "Tôi xách hộ một ít đi."

"Không cần." Tưởng Sâm nào dám để cho cô xách?

Diệp Phồn Tinh hiện tại chính là bảo bối của Phó Cảnh Ngộ.

Anh ta nói: "Những thứ này để tôi xách là được rồi, hai người cứ đi lên trước đi."

"Không có gì." Nơi này là nhà mình, Diệp Phồn Tinh làm sao có thể để cho Tưởng Sâm xách hết được, "Chúng ta mỗi người xách một ít, một tý là lên đến nơi rồi."

Đang lúc này,ông Diệp và bà Diệp từ trên nhà đi xuống, thấy bọn họ về tới, vội vàng qua xách đồ, "Làm sao mua nhiều đồ như vậy? Cái này cũng quá nhiều rồi!"

Nói là thế,Nhưng mà Diệp Mẫu nội tâm lại vô cùng vui mừng.

Phó Cảnh Ngộ mua những thứ này, đầy đủ để cho bà ta khoe khoang với cả khu tập thể này.

Không nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày hãnh diện như thế này.

Những thứ này, đương nhiên sẽ không để cho Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ phải xách, Diệp Mẫu trực tiếp để cho ông Diệp phụ dọn đi lên trên nhà, Tưởng Sâm thấy vậy cũng đi hỗ trợ, hai người đem đồ vật toàn bộ cầm đi lên.

Diệp Mẫu nhìn về phía Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ, nói: "Tinh Tinh, mau dẫn Cảnh Ngộ đi lên nhà đi."

Vào giờ phút này, nhìn lại người con rể Phó Cảnh Ngộ này, Diệp Mẫu nhìn thế nào cũng cảm thấy hài lòng.

Có tiền, dáng dấp đẹp trai, hơn nữa cũng không phải là kẻ tàn phế, còn đưa nhiều đồ như vậy.

Con rể như vậy, quả thực là từ trên trời rơi xuống mà

Đừng nói cả khu tập thể này, ngay cả khu xí nghiệp bà ta làm ngày trước, cũng không tìm được người con rể tốt hơn.

Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô, "Đi thôi."

Biết bọn họ muốn trở về, Diệp Mẫu ngày hôm qua liền quét dọn trong nhà một lần.

Đây là lần đầu tiên Phó Cảnh Ngộ tới trong nhà, bà ta muốn tạo ấn tượng tốt với cậu con rể rùa vàng này.

Vào cửa, Diệp mẫu quay lại gọi Phó Cảnh Ngộ: "Cảnh Ngộ, nhanh lên con."

Đừng quên like và bỏ phiếu cho sữa chút động lực nhé mọi người!