"Ăn nhiều rau cải vào." Anh biết Diệp Phồn Tinh chỉ thích ăn thịt, nhưng Phó Cảnh Ngộ không phải cái gì cũng dung túng cho cô.

Ở trước mặt Diệp Phồn Tinh, nếu anh cảm thấy cái gì không tốt thì đều sẽ quản.

Diệp Phồn Tinh lau miệng, cũng gắp thức ăn cho anh.

Mặc dù cô không thích ăn rau cải, nhưng, anh gắp cho, cô vẫn ăn hết.

Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh không giống nhau, cô gắp cái gì anh đều sẽ ăn hết không ca thán nửa lời.

Liền ngay cả hành tây anh không thích ăn, chỉ cần là Diệp Phồn Tinh gắp, anh cũng sẽ ăn.

Hai người đang ăn cơm, điện thoại của Phó Cảnh Ngộ vang lên.

Anh nghe máy, "A lô."

Điện thoại là Tô Lâm Hoan gọi tới,cô ta có số điện thoại cá nhân của Phó Cảnh Ngộ.

Giờ phút này, trong thanh âm của cô ta đè nén tâm tình bất mãn, "Muốn mời anh ăn bữa cơm, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Nghe giọng của cô ta, Phó Cảnh Ngộ liền biết, Tô Lâm Hoan lần này tới thủ đô không đạt được mục đích của mình.

Phó Cảnh Ngộ ung dung thong thả gắp thức ăn trong đĩa, báo địa chỉ, "bây giờ cô có tới đây."

Sau đó anh liền cúp điện thoại.

Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"

"Tô Lâm Hoan." Phó Cảnh Ngộ nói xong,gắp thêm cho Diệp Phồn Tinh thức ăn.

Diệp Phồn Tinh cầm lấy đũa, trầm mặc.

Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, hỏi: "Làm sao thế, lại ăn giấm rồi hả?"

"Không có." Diệp Phồn Tinh ăn mấy thứ linh tinh, mí mắt đều không nhấc.

Mùi giấm chua tỏa ra quá rõ ràng.

Phó Cảnh Ngộ chững chạc nói: "cô ta nói tìm anh có việc."

Diệp Phồn Tinh nói: "anh không cần giải thích với em."

Tô Lâm Hoan trước kia là vị hôn thê của anh,anh làm cái gì, đều là tự do của anh.

Cũng không lâu lắm, Tô Lâm Hoan đã tới rồi.

Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh ở chỗ này, cô ta cũng không có cố kỵ, trực tiếp đi tới.

Tưởng Sâm muốn ngăn cô ta lại, Phó Cảnh Ngộ nói: "Để cho cô ta vào đi"

"... Vâng." Tưởng Sâm không biết Phó Cảnh Ngộ muốn làm cái gì, nhưng nếu Phó Cảnh Ngộ lên tiếng, nên để cho Tô Lâm Hoan đi vào.

Tô Lâm Hoan đứng ở một bên, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, trong mắt mang theo mấy phần oán khí.

Phó Cảnh Ngộ không thèm nhìn cô ta.

Nhân viên phục vụ đi tới,lấy thêm ghế cho Tô Lâm Hoan.

Tô Lâm Hoan ngồi xuống, tiếp tục nhìn anh chằm chằm, giống như Phó Cảnh Ngộ thiếu nợ cô ta mấy tỷ vậy.

Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, nhìn Tô Lâm Hoan, rõ ràng cảm giác được, Tô Lâm Hoan đang tức giận.

Cô không hiểu Tô Lâm Hoan đang giận cái gì, lại không dám hỏi, chẳng qua chỉ ở bên cạnh xem trò vui.

Phó Cảnh Ngộ thấy Tô Lâm Hoan ngồi xuống, mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, "Có chuyện gì?"

Bộ dạng bình tĩnh nhìn Tô Lâm Hoan, làm cô ta rất tức giận. Cơ hồ là dùng giọng chất vấn cả giận, "Lần trước Ngôn Triết tới đây, có phải anh nói với anh ấy cái gì không?"

Luôn cảm thấy Ngôn Triết không để ý tới mình, khẳng định là liên quan đến Phó Cảnh Ngộ.

Tô Lâm Hoan đi tới thủ đô, Phó Cảnh Ngộ cũng nghe nói qua.

Mẹ nuôi cô ta sinh nhật, lúc trước năm nào cô ta cũng có mặt, duy chỉ vắng mặt năm ngoái, hơn nữa còn là vì tránh mặt Phó Cảnh Ngộ.

Anh bưng ly lên uống nước, "Chuyện của cô và cậu ta, có quan hệ gì tới tôi?"

Lần trước Ngôn Triết tới, Phó Cảnh Ngộ có giữ anh ta lại mấy ngày, nhưng không hề nhắc đến Tô Lâm Hoan.

Bởi vì người phụ nữ này, căn bản không đáng để bọn họ lãng phí thời gian.

Tô Lâm Hoan nói: "Nếu như không phải là anh khích bác ly gián, sao anh Ngôn Triết lại trách tôi chứ?"

Lúc trước Ngôn Triết thích cô ta như thế cơ mà.

Hiện tại cô ta đã không phải là vợ của Phó Cảnh Ngộ rồi, Ngôn Triết càng không có lý do gì để trách cô ta cả.

Phó Cảnh Ngộ cười nhạt, "cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?"

Thật buồn cười.

Đừng quên Ấn like và bỏ phiếu cho sữa nhé các tình yêu!