Phó Cảnh Ngộ nhìn tấm lưng trần của cô, cảm giác chẳng qua là một bóng lưng thôi, mà cũng đẹp muốn khí huyết sục sôi.

Anh cảm giác như mắc xương ở cổ họng, có chút hối hận vì vừa rồi đã bỏ qua cho cô.

Bây giờ Thật muốn đi qua, đè cô ở trước gương, hung hăng ăn sạch cô

Lý trí bắt anh khắc chế bản thân mình, anh dời ánh mắt ra chỗ khác, cài lại Cúc áo.

-

Diệp Phồn Tinh còn ở trong phòng, Lâm Vi đã sớm thức dậy.

Hiện tại đang cùng Phó Linh Lung ở ban công uống cà phê.

Mùa xuân ánh mặt trời rất ấm áp, hoa trong sân nở rất kiều diễm.

Phó Linh Lung khuấy cà phê, cử chỉ ưu nhã phóng khoáng, mặc dù tuổi tác so với Lâm Vi lớn hơn không ít, nhưng, phảng phất so với Lâm Vi còn chưa tới hai mươi tuổi xinh đẹp hơn.

Phó Linh Lung hỏi: "Nghe nói cháu và Cố Vũ Trạch nhà cô đang yêu nhau?"

Bộ dáng kia của chị thoạt nhìn rất nghiêm túc, Lâm Vi cũng không đoán ra chị đang suy nghĩ gì, có chút câu nệ gật gật đầu, "Vâng ạ."

Có thể là bởi vì thích Cố Vũ Trạch, cho nên, lúc Phó Linh Lung nói chuyện, Lâm Vi cảm giác áp lực rất lớn.

Lâm Vi cùng với Diệp Phồn Tinh ở chung một chỗ, thường xuyên nghe Diệp Phồn Tinh nói Phó Linh Lung tốt bao nhiêu, nhưng mà Lâm Vi chỉ cảm thấy trên người Phó Linh Lung có một loại cảm giác làm cho người tả phải kiêng kỵ.

Phó Linh Lung một bên uống cà phê, một bên quan sát Lâm Vi, thật ra thì Lâm Vi cũng rất xinh đẹp, so với Triệu Gia Kỳ thuận mắt hơn nhiều.

Nghĩ tới đây có là bạn gái của con trai, Phó Linh Lung trong lòng cũng tạm hài lòng.

Phó Linh Lung nhìn thấy bộ dáng chột dạ của Lâm Vi, nói: "sợ cô ăn thịt cháu sao mà Cháu lại sợ cô như vậy?"

Rõ ràng nhìn chị rất ôn nhu mà.

Lâm Vi lấy dũng khí nhìn Phó Linh Lung một cái, nói: "Không phải ạ, là cháu quá khẩn trương."

"Ba mẹ cháu làm nghề gì?" Nếu là bạn gái của con trai, tự nhiên muốn hỏi thăm một chút tình hình trong nhà của đối phương.

Lâm Vi căn bản không nghĩ tới hôm nay gặp được mẹ của Cố Vũ Trạch, nghe Phó Linh Lung hỏi cái gì, liền trực tiếp trả lời cái đó.

"Ba mẹ cháu đã ly dị, mẹ cháu làm việc tại ngân hàng."

Phó Linh Lung nói: "Một mình mẹ cháu đi làm lỡ cho gia đình thật vất vả. Nhà cháu ở nơi nào? Cô nghe khẩu âm của cháu không phải là người của thành phố A"

"Thành phố T ạ."

"Một mình cháu ở bên này đi học sao?"

Lâm Vi cũng không biết Phó Linh Lung hỏi những thứ này là muốn làm cái gì, gật đầu một cái, "vâng ạ."

Phó Linh Lung nói với Lâm Vi: "Nếu cháu và bảo bảo nhà cô đang yêu nhau, vậy sau này thường xuyên đến nhà cô chơi. Cô thấy cháu và Tiểu Tinh quan hệ cũng tốt mà."

Nếu Diệp Phồn Tinh mang cô gái này về đây, liền chứng minh hai người quan hệ không tệ.

Lâm Vi có chút kinh ngạc nhìn Phó Linh Lung.

Chuyện này... Cùng với sự tưởng tượng của Lâm Vi có chút không giống nhau.

Phó Linh Lung hỏi: "Sao thế?"

Một mặt kinh ngạc, hay mình lại nói sai cái gì rồi?

Lâm Vi lúng túng nói: "cháu nghĩ cô định nói... Nói."

"Nói cháu cái gì?" ngón tay thon dài của Phó Linh Lung bưng cà phê lên, mọi cử động ưu nhã hút hồn.

Lâm Vi có chút thụ sủng nhược kinh, "Gia cảnh nhà cháu không tốt. Cha mẹ lại ly dị."

Lâm Vi biết mình không xứng với Cố Vũ Trạch, Cố Vũ Trạch cũng coi thường cô cơ mà.

Phó Linh Lung nhìn Lâm Vi, chị căn bản không có cân nhắc qua những vấn đề này, "Gia cảnh có tốt hay không, có quan hệ sao?"

Ngược lại mặc kệ đối phương có tiền hay không, cũng sẽ không so đo.

Chị đâu cần quan tâm những thứ này.

Thật ra thì nhìn thấy Cố Vũ Trạch có bạn gái, Phó Linh Lung ngược lại rất vui vẻ, bởi vì điều này ít nhất có nghĩa là, con trai của chị đã học được cách buông bỏ mối tình đơn phương với Diệp Phồn Tinh.

Lúc hai người uống cà phê, bởi vì không cẩn thận, Lâm Vi làm rơi ly xuống đất, phát ra phịch một tiếng.

Cố Vũ Trạch từ trên nhà đi xuống, nghe thấy âm thanh đó, đi tới, nhìn Phó Linh Lung,lớn tiếng hô"Mẹ."

Đừng quên like và bỏ phiếu nhé mọi người