Giường rất lớn, hai người nằm ở trên giường, tạo thành một khoảng cách an toàn.

Khi Phó Cảnh Ngộ không động vào cô,sẽ có thói quen cách xa cô một chút, sợ chỉ cần chạm vào cô dù chỉ là một chút thôi anh sẽ thực sự không nhịn được mà ăn cô sạch sẽ, nhưng anh biết cô đang bị bệnh nên chỉ đành nhịn,để sau này đòi cả vốn lẫn lãi.

Phòng ngủ rất lớn, đèn ngủ màu vàng nhạt trông vô cùng an tĩnh.

Diệp Phồn Tinh nằm nghiêng, nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: "Trong tiệc giáng sinh lần này, lớp em diễn kịch,vở kịch có hẳn hai vai nữ chính, em diễn một trong hai vai ấy đấy."

Hoạt động lần này, việc chọn vài diễn phụ thuộc vào việc bỏ phiếu của các thành viên trong lớp, Diệp Phồn Tinh nhờ vào thành tích hội diễn văn nghệ quốc khánh lần trước, đương nhiên vai chính nằm trong tay cô.

Lâm Vi khá xinh đẹp, nhưng mải chơi game, nên không có hứng thú giành vai diễn. Khi mọi người bỏ phiếu để cho Lâm Vi làm nữ chính cô ta đều cự tuyệt.

Triệu Gia Kỳ thì muốn diễn đến phát điên, nhưng với lịch sử đen tối của cô ta, vì vậy cô ta bị kéo trực tiếp vào danh sách đen, ngay cả một vai phụ cũng không có, mọi người sợ cô ta lại làm ra chuyện gì hủy đi danh dự của cả lớp.

Phó Cảnh Ngộ nhìn sang Diệp Phồn Tinh, hỏi: "Vai của em là vai chính diện hay phản diện?"

"Vai của em là vai nữ chính phản diện!" Diệp Phồn Tinh cũng rất mong đợi: "Nghĩ đến diễn vai phản diện lần này em phấn khích lắm luôn ý. Đúng rồi Cố Vũ Trạch cũng tham gia, cậu ta là nam chính."

"Vậy em thích nó à?" Phó Cảnh Ngộ nhíu mày.

Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa thì gật đầu, nói, đúng vậy!

Cũng còn máy cô đột nhiên phản ứng lại, trong lời này của anh đào sẵn hố đợi cô nhảy vào.

Cô cẩn thận trả lời: "Là vai diễn của em thích nam chính chứ có phải em thích cậu ta đâu. Em còn lâu mới thích kiểu người như cậu ta! Nông cạn, chỉ được cái mã mà lõi thì chẳng ra gì! Không giống như ông xã của em... Đã đẹp trai, lại còn chững chạc, biết yêu thương vợ nữa chứ"

Phó Cảnh Ngộ được khen trong lòng vô cùng vui vẻ,nhưng trên mặt vẫn giả bộ nghiêm túc, "Anh làm sao đẹp trai bằng nó được!"

"Đẹp trai, ông xã của em đẹp trai nhất trên đời." Diệp Phồn Tinh không ngớt lời tâng Phó Cảnh Ngộ lên tận chín tầng mây.

Khen xong rồi, cô nhìn thấy hình như Phó Cảnh Ngộ đang cười trộm.

Cô cười tươi rói, "Rõ ràng trong lòng vui phát điên, còn không chịu thừa nhận."

Anh Chính là muốn cố ý nghe cô nói: Anh đẹp trai nhất!

Phó Cảnh Ngộ đỏ mặt nói: "Sao em còn không chịu ngủ đi?"

Diệp Phồn Tinh vội vàng nằm xuống, cầm tay anh, "Em ngủ ngay đây."

"Ừm."

Trong phòng không tắt đèn, Diệp Phồn Tinh nhắm mắt lại.

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, cúi đầu xuống, hôn lên trán cô, chỉ là một nụ hôn đơn thuần, không mang theo một tia dục vọng nào cả.

Hôn xong anh thì thầm bên tai cô: "Ngủ ngon."

Diệp Phồn Tinh hôm nay bị bệnh, vốn là có chút khó chịu, nhưng được anh hôn an ủi, mọi mệt mỏi đều biến mất.

-

Sáng hôm sau, Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh còn chưa thức dậy, Tưởng Sâm đã tới gõ cửa, "Anh Phó, Cô Phó!"

Phó Cảnh Ngộ đi đứng chưa tiện,vì vậy Diệp Phồn Tinh mặc áo ngủ đi mở cửa, nhìn thấy Tưởng Sâm: " Anh Tưởng, chào buổi sáng."

Tưởng Sâm nhìn Diệp Phồn Tinh, "chào Phu nhân, cô đã khỏe chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Diệp Phồn Tinh nói: "Cảm ơn anh quan tâm, anh vào đi! Cảnh Ngộ chưa dậy."

Từ sau khi Diệp Phồn Tinh xuất hiện, Tưởng Sâm vào phòng của Phó Cảnh Ngộ mới kiêng kỵ như vậy, lúc trước anh ta đều tự do ra vào phòng của Phó Cảnh Ngộ

Tưởng Sâm đi tới, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ còn nằm ở trên giường.

Phó Cảnh Ngộ mới vừa thức dậy, dựa vào gối, dáng vẻ lười biếng, lãnh đạm thờ ơ, mang theo sự mơ hồ hỏi: "Chuyện gì?"

Tưởng Sâm nói: "anh có khách."

"Hôm nay là cuối tuần." Diệp Phồn Tinh bị bệnh, anh chỉ muốn ở nhà với cô.

Tưởng Sâm nói: "Là Ngôn Triết."

Diệp Phồn Tinh đứng ở một bên, nhìn thấy vẻ mặt của Phó Cảnh Ngộ rõ ràng ngưng trọng lại một chút, nét mặt của anh có chút đè nén,hỏi "Sao cậu ta lại tới đây?"

Nam phụ trong truyền thuyết đã chính thức lên sàn, hứa hẹn sóng gió chuẩn bị kéo đến với vợ chồng Tinh -Ngộ, liệu câu chuyện sẽ đi về đâu, nhớ like và bỏ phiếu để đón đọc hàng ngày nhé!