Tô Lâm Hoan không chút chột dạ phản công: "Cô chẳng qua lo cho cuộc sống của mình sau này, không muốn tuổi xuân bị chôn vùi bên cạnh một phế nhân, cái này cũng có lỗi sao?"

Dưới cái nhìn của cô ta, Diệp Phồn Tinh bắt đầu quá phận rồi.

"Được rồi." Diệp Phồn Tinh nói: "Cô cảm thấy như thế là tốt rồi."

Cô không phải là người trong cuộc, không có cách nào đi chỉ trích Tô Lâm Hoan, chẳng qua là cảm thấy không đáng thay Phó Cảnh Ngộ.

Diệp Phồn Tinh cũng không muốn đôi co với Tô Lâm Hoan, xoay người rời đi, Tô Lâm Hoan gọi với theo: "Tinh Tinh."

"..."

"cô biết khả năng cô không có tư cách nói như vậy, nhưng mà... cô cảm thấy, là một cô gái, em hãy tỉnh táo một chút, tự ái một chút. Hiện tại, em có lẽ cảm thấy không có vấn đề gì, chờ sau này thời gian dài, em sẽ phát hiện, vì tiền, hy sinh thanh xuân, không đáng giá bao nhiêu."

"..."

Thì ra trong mắt Tô Lâm Hoan, việc mình lấy Phó Cảnh Ngộ lại là việc không tỉnh táo, không có lòng tự trọng, đang bán rẻ thanh xuân của bản thân.

Diệp Phồn Tinh không nhịn được dương khóe miệng lên, cảm thấy châm chọc!

Diệp Phồn Tinh cùng với Phó Cảnh Ngộ ở chung một chỗ, ban đầu thật sự là vì tiền, Tô Lâm Hoan nói như vậy, cô cũng không cảm thấy tức giận, cũng không có gì phải ủy khuất.

Nhưng mà, Tô Lâm Hoan như thế nào đi nữa, cũng không thể kéo ông xã của cô vào việc này?

Dù sao thì suýt nữa Tô Lâm Hoan đã lấy anh!

-

Tả Dục đứng ở bên cạnh Cố Vũ Trạch, nhìn thấy Tô Lâm Hoan vẫn dây dưa không dứt với Diệp Phồn Tinh, nhổ nước bọt nói: "Người phụ nữ này muốn làm cái gì? "

Cố Vũ Trạch nói: "Đại khái là bị bệnh mà không phát hiện ra."

"Có cần đi giúp Diệp Phồn Tinh không?" Tả Dục có chút lo lắng.

Tô Lâm Hoan cùng bọn họ không phải cùng một đẳng cấp, sợ Diệp Phồn Tinh thua thiệt.

Dù thế nào,cô ta cũng lăn lộn nhiều hơn so với Diệp Phồn Tinh, Nếu cô ta thật sự muốn bắt nạt Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh làm sao phải là đối thủ của Tô Lâm Hoan?

Cố Vũ Trạch không tỏ thái độ, trực tiếp đi ra.

Tả Dục nhìn thấy bóng lưng của Cố Vũ Trạch, không yên tâm,nghĩ hay là gọi cho Phó Cảnh Ngộ.

Phó Cảnh Ngộ đang ký tài liệu, nhận được điện thoại của Tả Dục, "alo, chú Phó ạ, Tô Lâm Hoan ở trong trường học cứ dây dưa không dứt với Diệp Phồn Tinh, chú xem thế nào đi ạ!"

Tả Dục còn chưa nghe thấy bên kia trả lời, điện thoại liền cúp máy.

Tả Dục nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, có chút mơ hồ, Phó Cảnh Ngộ thật là lạnh lùng!

-

Diệp Phồn Tinh về nhà,dì Ngô đã làm xong bữa ăn tối, Phó Cảnh Ngộ vẫn chưa trở về, chỉ có Diệp Phồn Tinh và Cố Vũ Trạch ở nhà.

Diệp Phồn Tinh hướng về phía dì Ngô hỏi: " hôm nay Cảnh Ngộ không trở lại dùng cơm sao dì?"

Dì Ngô cười nói: "Hôm nay nó phải tới bệnh viện kiểm tra, chắc cũng sắp về rồi."

"Vậy ạ!" Diệp Phồn Tinh cũng biết, Phó Cảnh Ngộ định kỳ đều phải đến bệnh viện làm kiểm tra.

Nhưng mà, anh không trở lại cùng cô ăn cơm, cô lại có chút nhớ anh.

Diệp Phồn Tinh an tĩnh ăn cơm, không nói gì, Cố Vũ Trạch nhìn thấy dì Ngô đã đi ra ngoài, mới mở miệng, "Hôm nay tôi nhìn thấy mợ cùng Tô Lâm Hoan cùng ăn cơm chung."

Diệp Phồn Tinh nhìn Cố Vũ Trạch một cái, nói: "Ồ."

Cố Vũ Trạch không muốn quản chuyện của cô, nhưng, vẫn sợ cô bị Tô Lâm Hoan bắt nạt, "mợ cách xa cô ta một chút. Tránh cho bản thân bị thua thiệt cũng không biết!"

"tôi biết rồi!"

"Mợ còn có cái gì phải cân nhắc?" Cố Vũ Trạch nói: "Tô Lâm Hoan không giống hai kẻ ngu ngốc Hồ Tiểu Tri và Triệu Gia Kỳ đâu."

Tô gia có thể trụ vững ở thành phố A, ban đầu Tô Lâm Hoan có thể trở thành vị hôn thê của Phó Cảnh Ngộ, lại cộng thêm cô ta dám đá Phó Cảnh Ngộ, đều bởi vì nhà bọn họ có chỗ dựa.

Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé các tình iu!