Phó Cảnh Ngộ nếm thử một miếng, mùi vị quả thật rất được, "Ừm."

Ăn rất ngon!

Được người khác khẳng định,Diệp Phồn Tinh cười ánh mắt đều híp lại, "Đúng không! Tôi quả thực là thiên tài nấu nướng, từ nhỏ nấu cơm đã rất ngon, mỗi lần có khách đến nhà, ai cũng khen tôi nấu ăn ngon, hay là, tôi dứt khoát đổi nghề làm đầu bếp, như thế nào, có được không?"

Cô tự hào nhất chính là tài nấu nướng.

Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn lấy bộ dáng vui rạo rực của cô, ở trong phòng bếp bận rộn hai giờ, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Đưa tay ra, đem tay của cô kéo đi qua, dùng bàn tay vòng tại trong lòng bàn tay.

Hành động này của anh làm cho Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, chuyện này... Tưởng tiên sinh cùng dì đều ở đây!

Chú lá gan thật là lớn a!

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, nói: " loại chuyện như Nấu cơm này, thỉng thoảng làm theo sở thích thì được, còn nếu thành nghề nghiệp thì không thể. Tay đẹp như vậy, dùng để nấu cơm quá đáng tiếc."

Ngón tay của Diệp Phồn Tinh thon dài, không giống như là tay làm việc nặng, nhưng anh biết, cô không làm thiếu những chuyện này.

Giống như cô, những cô gái ở cái tuổi này, phần lớn, đều là bị cưng chiều đi!

Nhưng cô không giống họ.

Càng như vậy, anh lại càng thấy yêu thương cô thêm một chút.

Diệp Phồn Tinh bị lời của Phó Cảnh Ngộ nói tới cười một tiếng, cô nói: "Không có chuyện gì, làm một bữa cơm không mệt đâu."

]

Dì giúp việc nói: "Vi Vi nhà tôi so với phu nhân còn lớn hơn mà nó còn không nấu nổi một bữa hoàn chỉnh."

Dì ơi, mỗi người giỏi về một thứ mà, như cháu cũng chỉ biết nấu cơm mà thôi." Hôm nay bữa cơm này, cũng chính là nghĩ cảm ơn một cái Phó Cảnh Ngộ, anh hôm nay giúp cô xả giận.

Diệp Phồn Tinh là một người rất đơn giản, người khác đối với cô tốt một phần,cô liền sẽ ghi ở trong lòng, gấp trăm lần nghìn lần hồi báo.

Lúc trước, cô đối với Triệu vui kỳ cũng là như vậy, khi đó còn tưởng rằng Triệu Gia Kỳ đối với cô rất tốt, hiện tại sao...

Sự thật chứng minh chính mình mắt bị mù.

Nhưng mà coi như là như vậy, cô vẫn là

Như cũ quý trọng đối với cô tốt mỗi một người.

Ăn cơm, Diệp Phồn Tinh muốn đi rửa bát, dì giúp việc làm sao cũng không cho, để cho cô đi nghỉ ngơi.

Dì giúp việc rửa bát xong, mới trở về Phó gia.

Muốn sáng sớm ngày mai mới sẽ tới!

Dì giúp việc lúc về đến nhà, Phó Linh Lung cùng ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ đều tại, thấy bà trở lại, mẹ Phó trực tiếp gọi bà qua.

"Cảnh Ngộ bên đó như thế nào?" Trên mặt của mẹ Phó có chút lo lắng, chuyện xảy ra hôm nay, bà đều nghe nói, nghe nói Cố Vũ Trạch vì nhằm vào Diệp Phồn Tinh, lại để cho người đuổi cô.

Phó Linh Lung cũng chính là vì cái này mà tới.

Đối với đứa con trai này, rất đau đầu mà.

Bọn họ mỗi ngày để cho dì Ngô đi qua chiếu cố Phó Cảnh Ngộ, đồng thời cũng là muốn quan tâm Phó Cảnh Ngộ bên kia, cho nên cơ hồ mỗi ngày, lúc dì Ngô trở về, đều sẽ bị bọn họ kéo lấy hỏi thăm về Phó Cảnh Ngộ.

Dì Ngô nói: " Cô gái này của Cảnh Ngộ thật không tệ, hôm nay cơm tối đều là cô ấy làm, làm khá tốt!"

"Thật sao! Cô bé còn biết nấu cơm?" Trong ánh mắt của mẹ Phó sáng lên, cái này thật không nghĩ đến.

Diệp Phồn Tinh bọn họ đều đã gặp, cũng bằng tuổi Cố Vũ Trạch, biết nấu cơm một điểm này, có thể thật khó tìm.

Dì Ngô nhắc tới Diệp Phồn Tinh, có vẻ hơi kích động, "không những biết nấu mà còn nấu rất ngon nữa là đằng khác! Đến Cảnh Ngộ còn khen ngon đấy!"

Phó Cảnh Ngộ rất ít khen người khác, đối với ăn uống cũng vậy, rất ít khen người khác.

Hôm nay đều nói Diệp Phồn Tinh làm tốt lắm.

Phó Linh Lung nói: "Con gái nhà họ Tô kia một phần cũng không bằng."

Tô Lâm Hoan liền sẽ không nấu cơm, Tô gia nuôi con gái, mười ngón tay không dính bụi, chỉ bằng một điểm này, Diệp Phồn Tinh liền so với Tô Lâm Hoan mạnh hơn nhiều.

Lại nói, con gái biết nấu cơm bây giờ khó tìm biết bao...

Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nha!