Đi vào rồi nói sau đi!" Triệu Gia Kỳ dẫn Diệp Phồn Tinh vào cửa, mẹ Triệu hôm nay cũng ở đây

Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đi vào, cười hỏi: "Tinh Tinh tới chơi à cháu."

"Dì vẫn khỏe chứ ạ." Diệp Phồn Tinh ở trên ghế sa lon ngồi xuống.

Cô với Triệu Gia Kỳ không giống nhau, Triệu gia kỳ nhà rất giàu. Triệu Gia Kỳ chính là một tiểu công chúa.

Triệu Gia Kỳ nhìn Diệp Phồn Tinh, "Cậu nói là cần mình giúp, cậu gặp phải chuyện gì à?"

Diệp Phồn Tinh có chút khẩn trương nói: "Mình muốn mượn cậu một ít tiền."

Diệp Phồn Tinh thật sự cảm thấy rất lúng túng, cô cùng Triệu Gia Kỳ là bạn học ba năm, nói là như như thế, nhưng cô cho tới bây giờ chưa bao giờ mở miệng ra hỏi mượn tiền Triệu Gia Kỳ.

Nếu như lần này, không phải là bởi vì học phí, Diệp Phồn Tinh cũng không mở được cái miệng này.

Cô nghĩ Triệu Gia Kỳ có tiền, nên mới mở miệng hỏi.

Nghe cô nói xong, Triệu Gia Kỳ cùng mẹ cô ấy đều trầm mặc.

Diệp Phồn Tinh nói: "Mẹ mình không cho mình đi học, mình muốn đi học, tiền mình nhất định sẽ trả lại, cho nên, hy vọng dì và cậu có thể giúp mình một chút."

Mẹ Triệu nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: "Cái đó... Tinh Tinh a, thật ngại quá, nếu là có thể giúp mà nói, cô cũng muốn giúp cháu, chỉ là nhà cô hiện tại, thật sự không có tiền. Cháu thông cảm cho cô nhé!"

Tình hình trong nhà Diệp Phồn Tinh hiện tại, Triệu gia cũng biết chút ít, nhà thì ở xã, cha mẹ công việc lại không ổn định. Đem tiền cho cô mượn, chẳng khác nào đem muối bỏ biển.

Triệu Gia Kỳ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, nói: "Tinh Tinh, thật ngại quá. Cậu trở về cùng mẹ cậu thương lượng lại một chút, cậu thành tích tốt như vậy, dì sẽ để cho cậu đi học thôi."

"... Mình hiểu rồi." Diệp Phồn Tinh có chút cứng đờ đáp một tiếng. Cô biết Triệu gia không thiếu chút tiền này, nhưng, người ta đã nói như vậy, cô cũng không thể ép họ cho mình mượn được.

Trong phòng mở điều hòa, Diệp Phồn Tinh cảm giác có chút lạnh, cô đứng dậy nói: "vậy mình về trước đây."

"Mình tiễn cậu" Triệu Gia Kỳ tiễn cô đi ra, kết quả hai người mới vừa tới cửa, liền thấy một người dáng dấp rất tuấn tú từ trên xe bước xuống.

Bây giờ là trời nắng nóng cực điểm, hắn mặc áo sơmi màu trắng, mới vừa từ trên xe bước xuống, trên mặt không thấy được một chút dấu hiệu nóng nực nào cả.

Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy hắn, "Cố Vũ Trạch."

Cố Vũ Trạch là bạn trai của Diệp Phồn Tinh.

Lúc đi học, Cố Vũ Trạch là trưởng lớp, cô là lớp phó học tập, hơn nữa bọn họ ngồi cùng bàn.

Hắn điều kiện gia đình rất tốt, xuất phát từ sự kiêu ngạo của bản thân, Diệp Phồn Tinh cũng không có nói với hắn chuyện trong nhà của cô.

Cố Vũ Trạch nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, ánh mắt rất là lãnh đạm thờ ơ, ngữ khí của hắn mang theo ý châm chọc, "Còn nhớ đến mình sao?"

Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, nhớ tới sau khi thi đại học, Cố Vũ Trạch hẹn cô ra ngoài mấy lần, nhưng cô đều cự tuyệt.

Cô không phải là không muốn thấy hắn, mà là quá bận rộn. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô vẫn đang đi làm thêm, Nam Xuyên lại cách chỗ này khá xa.

Cô nhìn Cố Vũ Trạch, "Cậu giận à? Xin lỗi, mình là thực sự bề bộn nhiều việc."

"Mình biết." Cố Vũ Trạch tiếp lời cô nói, "Bận bịu tránh mặt mình! Diệp Phồn Tinh, cậu nếu là muốn chia tay, nói thẳng là được rồi, có cần thiết mượn cớ như vậy sao?"

"Chia tay?" Diệp Phồn Tinh không hiểu hắn vì sao lại có hiểu lầm như vậy, "Mình không có, mình thực sự bận mà."

"Chúng ta chia tay đi!" Cố Vũ Trạch nói: "cậu không cần ẩn núp dưới bóng mình nữa rồi."

Chia tay?

Diệp Phồn Tinh không dám tin nhìn lấy hắn, "Cố Vũ Trạch, cậu thật sự hiểu lầm mình rồi, mình không có tránh cậu. Không tin cậu hỏi Gia Kỳ, mình thật sự mỗi ngày đều rất bận."

____________

Đây là kiểu bạn thân, thân ai người ấy lo