Tưởng Sâm nhìn Phó Cảnh Ngộ như vậy cũng không biết nên an ủi như thế nào

"..." Phó Cảnh Ngộ càng cảm thấy rầu rĩ

Diệp Phồn Tinh tại sao mới mười tám tuổi cơ chứ, lớn thêm vài tuổi có phải anh đỡ cảm thấy tự ti không?

Càng nghĩ Phó Cảnh Ngộ càng thấy lo

Xem ra sau này càng phải cưng chiều cô hơn mới được.

Mười tám tuổi, cuộc sống tươi đẹp vừa mới bắt đầu, cô lại lựa chọn gả cho anh.

Đang lúc này, điện thoại di động của Phó Cảnh Ngộ vang lên.

Anh cầm sang xem một cái, phát hiện là Diệp Phồn Tinh gọi điện thoại tới.

Phó Cảnh Ngộ đặc biệt đặt biệt danh lưu trong danh bạ của Diệp Phồn Tinh là tiểu bảo bối.

Nhìn thấy cô gọi tới, ánh mắt của anh trở nên mềm mại hẳn lên, anh nhấn nút nghe, vẫy vẫy tay đuổi Tưởng Sâm ra ngoài.

Tưởng Sâm biến ra ngoài nhanh như một cơn lốc.

Diệp Phồn Tinh ở trong điện thoại có chút kích động nói: "chú ơi, nói cho chú biết một tin tốt."

Cách điện thoại, anh cũng có thể cảm giác được sự hưng phấn của cô.

Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Tin tốt gì?"

"Tôi không có bị kỉ luật." Diệp Phồn Tinh vô cùng vui vẻ, cô vốn cho là, lần này không bị đuổi học thì cũng sẽ bị cảnh cáo trước toàn trường hoặc bị xử lý học vụ.

Kết quả, giảng viên hướng dẫn của cô chẳng qua là chỉ gọi cô và Cố Vũ Trạch lên hỏi đôi câu,cũng chẳng mắng mỏ câu nào. Niềm vui ngoài ý muốn này, làm cho Diệp Phồn Tinh tâm tình rất tốt, "Buổi tối chú muốn ăn cái gì, để tôi làm cho chú!"

Lâu lắm rồi không làm cơm

Lúc cao hứng, cũng chỉ có nấu cơm, mới có thể biểu đạt nội tâm kích động của cô.

Phó Cảnh Ngộ nói: "em nấu cái gì cũng được."

"Vậy khi nào tan học tôi đi mua thức ăn luôn." Diệp Phồn Tinh nói: "chú phải về nhà chờ tôi đấy."

"Được." Phó Cảnh Ngộ nghe trong giọng nói của cô rất vui vẻ, dương khóe miệng lên.

Diệp Phồn Tinh không biết, là anh bảo Tưởng Sâm dùng quan hệ để dàn xếp giúp cô rồi.

Nhưng nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, anh cũng rất vui vẻ.

...

Buổi chiều, Tưởng Sâm từ bên ngoài đi vào, nói: "anh Phó, buổi tối Trương tổng hẹn anh ăn cơm."

Trương tổng chính là người lần trước tặng Diệp Phồn Tinh miếng ngọc thạch, bởi vì hiện tại công ty đang khai phá mảnh đất kia, cùng Trương tổng có hợp tác, cho nên, Trương tổng cách vài ngày sẽ kiếm cớ mời Phó Cảnh Ngộ ăn cơm.

"Lùi lại đi." Phó Cảnh Ngộ nói: "hôm nay tôi có hẹn rồi."

"Có hẹn?" Tưởng Sâm khó hiểu nhìn anh, "sao tôi lại không nhớ anh có hẹn? Ai vậy?"

"Vợ tôi." Lúc Phó Cảnh Ngộ nói câu này giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.

Tưởng Sâm nhìn anh, "Ngày nào anh với phu nhân chẳng ở chung một chỗ, anh không ngán sao? Ở bên ngoài ăn cũng như nhau, chờ phu nhân tan học, tôi đi đón cô ấy là được rồi?"

Diệp Phồn Tinh cũng đã từng gặp Trương tổng, mọi người đều là người quen, ăn bữa cơm,là chuyện không thể bình thường hơn.

Không hiểu tại sao còn muốn lùi hẹn lại cơ chứ, Tưởng Sâm đang hoang mang bị Phó Cảnh Ngộ đánh cho một câu xuyên thấu tim: Những người độc thân như cậu thì làm sao hiểu được

#Góc PR: Sữa vừa chắp bút thêm một chuyện thuộc hệ truyện Cả đời không rời xa anh, Nam chính Phó Kiến Văn - chỉ nghe thôi là đã biết là có liên quan đến Phó Cảnh Ngộ của chúng ta rồi, còn về có quan hệ gì thì mời các bạn đón đọc " CHỈ LÀ RỜI XA EM THÔI, ANH ĐỪNG BUỒN.

Mong rằng bộ truyện này sẽ được mọi người đón đọc và ủng hộ như bộ Cả đời

này không rời xa anh!

Ps nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa nhé!