Tố Nhiên muốn xông tới ôm chặt Kỷ Vận, nhưng chân lại như là bị đóng ở trên mặt đất, bước không ra. Tố Tâm cùng Tố Nhiên đều đứng ở nơi đó, nhưng trong mắt Kỷ Vận lại chỉ có Tố Nhiên, Kỷ Vận chạy đến trước mặt Tố Nhiên, giơ tay ra đối với Tố Nhiên, trong lòng bàn tay... Chính là một chiếc bánh sủi cảo vẫn còn bốc hơi nóng! Lòng bàn tay của Kỷ Vận bị bỏng đỏ bừng, mong muốn nhìn Tố Nhiên, hai mắt sáng láng, bà nhỏ giọng nói với Tố Nhiên: "Mẹ trộm một cái sủi cảo! Nhiên Nhiên ăn! Nhiên Nhiên yêu thích! Nhiên Nhiên ăn!" Trong nháy mắt, nước mắt của Tố Nhiên như vỡ bờ... Tố Tâm đứng bên cạnh, khóe môi khẽ cười, cặp mắt đỏ lên. Đây là mẹ ruột của Tố Tâm, cô biết nếu như mẹ ruột của mình thanh tỉnh, cũng sẽ yêu mình như vậy, cho nên trong lòng Tố Tâm chỉ có chua xót chứ không có đố kị! Hai tay Tố Nhiên nâng bàn tay đang cầm sủi cảo vì bị bỏng mà đỏ bừng của Kỷ Vận lên, nghẹn ngào cúi đầu, không chê bẩn mà há mồm cắn một miếng, cũng không sợ bỏng, Tố Nhiên dùng sức nhai, nước mắt như vỡ đê, khóc đến nỗi câu chữ mơ hồ: "Ăn ngon!" Kỷ Vận nhìn thấy nước mắt Tố Nhiên rơi xuống, đau lòng đến bó tay rồi, dù bàn tay bị sủi cảo làm bỏng đã đỏ bừng nhưng bàn tay ấy vẫn hoang mang hoảng loạn lau sạch nước mắt của Tố Nhiên, bôi đến nỗi gương mặt của Tố Nhiên càng bẩn hơn... "Nhiên Nhiên không khóc! Mẹ không điên rồi! Mẹ không điên... Nhiên Nhiên không khóc!" Kỷ Vận lo lắng, trong miệng nói đi nói lại câu nói này. Tố Tâm buông con mắt xuống, khóe môi chìm xuống, nhưng trong lòng cô chính là rất vui vẻ! vui vẻ vid Kỷ Vận đã nhận ra Tố Nhiên, mà không phải ôm một con gấu nhỏ đắm chìm ở trong thế giới của mình mà không biết đến bên ngoài. Tố Nhiên cũng không đoái hoài tới Tố Tâm còn ở bên người, ôm chặt lấy Kỷ Vận, khóc như là một đứa trẻ lạc đường nhiều năm sau rốt cuộc tìm được nhà của mình. Kỷ Vận khắp nơi đều là đau lòng, bà xoa xoa đầu Tố Nhiên, ôn nhu an ủi: "Mẹ không điên... Mẹ không điên rồi!" Nhưng Kỷ Vận càng nói như vậy, thì Tôa Nhiên càng không thu lại được tiếng khóc cùng nước mắt của mình.