Hầu kết của Phó Kiến Văn khẽ nhún, ôm cô đè xuống bắp đùi của mình, làm cho cô cảm thụ được nơi nào đó của anh bị chêu chọc to hơn bình thường. "Đặc biệt yêu thích..." cái trán của Phó Kiến Văn giằng co cùng Tố Tâm, "Bây giờ vợ anh ngọt như vậy, ăn làm sao cũng không đủ!" Nói xong, Phó Kiến Văn hôn lên cánh môi Tố Tâm, bàn tay lớn liền xuyên xuống dưới váy của cô... Tố Tâm nhanh chóng nắm bàn tay lớn của Phó Kiến Văn lại, bỏ qua một bên, thở hổn hển, mặt mũi đều đỏ lên, cô mở miệng: "Em đến nghỉ lễ rồi!" Phó Kiến Văn: "..." Chơi anh sao! Vừa nãy ở cửa vào còn nói cho anh ăn no sau đó sẽ ăn anh, vào lúc này liền đến nghỉ lễ! "Anh ăn mì đi!" Tố Tâm muốn muốn đứng lên, lại bị Phó Kiến Văn gắt gao đặt ở trên đùi. "Em thật sự đến kì nghỉ lễ rồi..." Tố Tâm lại nhỏ giọng nhắc nhở. Phó Kiến Văn banh gương mặt không lên tiếng. Tố Tâm không nhịn được cười khẽ: "Đây vẫn chỉ là đến nghỉ lễ, mỗi lần tới nghỉ lễ của em rất nhanh, nếu như mang thai... Phải mười tháng đấy! Anh nhịn được!" Phó Kiến Văn dùng sức đem người ấn vào trong lồng ngực: "Em doạ anh sao! Mang thai chỉ có ba tháng đầu cùng sau ba tháng không thể, mang thai Trung kỳ là có thể, đây là thường thức..." Tố Tâm một mặt mộng. Đây thật sự là thường thức sao! Làm sao cô không biết! Tố Tâm đến nghỉ lễ quả thực là Địa Ngục đối với Phó Kiến Văn... Ăn cơm tối xong, Phó Kiến Văn ôm Tố Tâm trở về phòng, hai người ở trên giường lớn triền miên đến cả người chảy mồ hôi, thở dốc không ngừng, nhưng Phó Kiến Văn vẫn là không có cách nào giải được, ngược lại còn càng ngày càng mong muốn kích động. Phó Kiến Văn buông Tố Tâm đã bị mình hôn đến thở dốc liên tục ra, anh đi vào phòng tắm tắm nước lạnh một lần nữa. Sau khi trở lại, Phó Kiến Văn thấy Tố Tâm đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình chôn ở bên trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt to để nhìn mình, Phó Kiến Văn đem khăn mặt lau tóc đặt ở trên tủ đầu giường, nói: "Ngủ!" Phó Kiến Văn vừa lên giường, cả người Tố Tâm liền chui vào trong lồng ngực của anh.