Khi tiến vào phòng ăn, Phó Kiến Văn chỉ thấy Tố Tâm đang mặc tạp dề, gắp mì sợi bỏ vào trong bát, Phó Kiến Văn kéo cái ghế ra ngồi xuống, tròng mắt tất cả đều là nhu hòa... Tố Tâm đem mặt của mình đối mặt với Phó Kiến Văn, thấy mái tóc ngắn màu đen của Phó Kiến Văn còn có giọt nước tí tách, hỏi: "Mái tóc làm sao không lau một chút! Cảm lạnh làm sao bây giờ!" "Quá đói!" Phó Kiến Văn nắm chặt đôi đũa, nếm thử một miếng, mùi vị thật là không tệ. Lo lắng Phó Kiến Văn cảm lạnh, Tố Tâm chạy chậm ra khỏi phòng ăn, chẳng được bao lâu trong tay đã cầm một chiếc khăn mặt trở về, cô giúp Phó Kiến Văn lau mái tóc, động tác ôn nhu tận lực không ảnh hưởng đến Phó Kiến Văn ăn mì... Ôn hương nhuyễn ngọc ở bên, tô mì này Phó Kiến Văn sao có thể an tâm ăn hết! Phó Kiến Văn gác lại đôi đũa, đưa tay đem Tố Tâm kéo vào trong lồng ngực, khàn khàn tiếng nói hỏi: "Em làm sao đột nhiên dịu dàng như thế! Hử!" Cũng không phải Phó Kiến Văn không thích Tố Tâm của bây giờ, chỉ là Tố Tâm tốt như vậy... khiến cho Phó Kiến Văn vui mừng, đồng thời cũng làm cho anh rất bất an. Dù cho tình cảm của Tố Tâm đối với Phó Kiến Văn biến hóa để lại dấu vết, nhưng Phó Kiến Văn biết rõ ràng từ khi từ Dubai trở về, Tố Tâm đối với anh yêu từ từ sâu sắc thêm, loại bất an này như hình với ảnh. "Tốt với anh cũng nhiều vấn đề như vậy..." tay nhỏ của Tố Tâm đặt ở trên bả vai Phó Kiến Văn, bên tai ửng hồng, đôi mắt như được nước mưa cọ rửa qua trong suốt sạch sẽ nhìn về phía Phó Kiến Văn, tiếng nói mềm mại ngọt dịu, "Hay là anh không thích em tốt với anh!" Toàn tâm toàn ý yêu thích một người, chính là không nhịn được nghĩ sẽ cho người đó những thứ tốt nhất, loại cảm giác đó rất giống với cảm giác không nhịn được muốn cùng người yêu biến thành trẻ sinh đôi kết hợp lại với nhau không tách rời.