Nhưng anh ta lại bất hạnh biết bao, bởi vì đã bỏ lỡ Tố Tâm! Hứa Khai đã từng hỏi qua Tố Tâm, hỏi xem có gì đổi được tình cảm của cô, kể cả sinh mệnh... Nhưng bây giờ Hứa Khai đã biết rồi, tính mạng của anh ta cũng không thể đổi lại được tình yêu trước kia mà Tố Tâm đã dành cho anh ta nữa rồi! Vĩnh viễn, cũng không thể đổi về! Chính là bởi vì Tố Tâm đã từng yêu anh ta nhiều như vậy, cho nên bây giờ giữa bọn họ mới có khoảng cách như vậy! Nếu như Tố Tâm chưa từng yêu anh ta, đại khái chí ít bọn họ còn có thể làm bạn... Mưa càng rơi xuống càng lớn, Hứa Khai lại như không tự biết mình đang đứng ở trong mưa to, không phân biệt được trên mặt rốt cuộc là nước mưa hay là nước mắt. Nếu như có thể trở về bốn năm trước, Hứa Khai nguyện ý trả bất cứ giá nào! Nếu như có thể trở về, anh ta nhất định sẽ không vì tránh hiềm nghi mà lựa chọn ở cùng với Hạ Hàm Yên! Anh ta nhất định sẽ sít sao ôm Tố Tâm, nói cho cô biết là anh ta yêu cô! Hứa Khai mới vừa nói với Tố Tâm rằng đã trải qua sinh tử, cảm thấy không có gì quan trọng hơn sinh mệnh của mình, nhưng anh ta còn có một câu chưa nói gì... đó chính là so với sinh mạng của anh ta thì Tố Tâm còn quan trọng hơn rất nhiều. Không có Tố Tâm, sinh mệnh về sau của Hứa Khai, chỉ có thể gọi là sống cho qua ngày. Hứa Khai nhắm mắt lại, tùy ý để mưa to dính ướt toàn thân của chính mình mà không biết lạnh. ... Lúc Tố Tâm vào cửa đổi giày, ngực còn phập phồng kịch liệt. Dì Lý từ trong phòng ăn đi ra ngoài Lý a di nhìn thấy Tố Tâm, hỏi: "Phu nhân làm sao vậy! thở gấp như vậy!" "Bên ngoài trời mưa, không mang ô cho nên chạy hai bước!" Tố Tâm sợ dì Lý lo lắng, cô cười với dì Lý sau đó đi lên lầu.