Phó Kiến Văn híp con mắt lại, rất hứng thú nhìn qua Lục Tân Nam: "Làm sao đột nhiên nhớ tới tặng quà cho Bạch Hiểu Niên!" "Làm sao lại là cho Bạch Hiểu Niên! Mình không thể cho người khác sao!" Lục Tân Nam che giấu lúng túng nói một câu. Khoé môi Phó Kiến Văn nở một nụ cười mà không phải cười, như chêu ngươi Lục Tân Nam. Lục Tân Nam không chịu nổi ý cười nơi đáy mắt của Phó Kiến Văn, hắng giọng một cái, đàng hoàng trịnh trọng mở miệng: "Nói chuyện điện thoại xong thấy cậu còn chưa xuống, vốn là định lên lầu tìm cậu, nhưng thấy ở đây có dây chuyền rất xinh đẹp, cho nên tùy tiện mua cho cô ấy một cái, con gái hẳn là đều yêu thích cái này!" Phó Kiến Văn cũng không vạch trần, chỉ gật gật đầu với Lục Tân Nam: "Mắt nhìn không sai!" ... Dỗ Đoàn Đoàn ngủ xong, Phó Kiến Văn còn chưa có trở lại, Tố Tâm vừa mở điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn, nhìn thấy có một tin nhắn của anh, được gửi lúc cô đi tắm cho Đoàn Đoàn. Phó Kiến Văn nói về đến nhà chắc cũng khoảng mười giờ rưỡi, anh bảo nếu như Tố Tâm cảm thấy mệt nhọc thì có thể đi ngủ trước. Tố Tâm trả lời tin nhắn của Phó Kiến Văn, bảo anh chú ý an toàn, vừa nhắn xong liền cảm thấy bụng dưới nhẹ nhàng quặn đau, cô đi vào phòng vệ sinh, rõ ràng đến kì nghỉ lễ rồi. Kỳ thực từ lúc bọn họ không dùng biện pháp, Tố Tâm giống như là có chút mong chờ, cho nên đều nghĩ về phương diện mình đang mang thai. Tuy rằng nghỉ lễ đột nhiên đến, biểu thị Bảo Bảo không có đến, trong lòng Tố Tâm nghĩ lại kì rụng trứng, hẳn là sai rồi. Trong nhà chỉ còn dư lại bỉm, cùng hai mảnh băng vệ sinh hằng ngày, ngày thứ nhất của Tố Tâm thường khá nhiều, cho nên phải đi ra ngoài mua. Lúc Tố Tâm xuống lầu, dì Lý còn đang ở nhà bếp lau chùi kệ bếp, Tố Tâm nói với dì Lý một tiếng, đổi giày sau đó đi ra ngoài mua băng vệ sinh, thuận tiện hỏi xem trong nhà còn thiếu cái gì không để cô mua.