"So với anh, tôi vốn là một đứa trẻ!" Tố Tâm trào phúng nói. Phó Kiến Văn hơi trầm mặc, hỏi: "Cảm thấy tôi già?" Tố Tâm không lên tiếng. "Ngoài tuổi tác tôi không thể thay đổi, tất cả mọi phương diện còn lại em không hài lòng sao!" Phó Kiến Văn nói không nhanh không chậm, một bộ kiên trì nhìn Tố Tâm rất chăm chú, khiến Tố Tâm thẹn quá hoá giận. "Anh Phó, đêm đó anh lừa tôi! Anh hẳn là nên nói cho tôi biết anh không có ý định cùng Hạ Hàm Yên kết hôn.!" "Tôi có nói tôi muốn cùng Hạ Hàm Yên kết hôn sao?!" Phó Kiến Văn hỏi ngược lại. Tố Tâm câm nín, đêm đó Phó Kiến Văn nói... Chính là người phụ nữ kia là ai anh cũng không để ý! Ngực càng ngày càng buồn bực: "Cái kia nếu anh đã không có ý định cưới Hạ Hàm Yên, tôi không cùng anh kết hôn cũng không tính là bội tín đúng không!" Phó Kiến Văn gật đầu: "Tự nhiên..." "Được, rất tốt!" Tố Tâm vành mắt đã đỏ, cởi đai an toàn xe đẩy cửa. "Cùm cụp —— " Lúc Tố Tâm đẩy cửa, cửa xe đã bị khóa, cô dùng sức kéo chốt cửa, cửa xe không mở ra... Cô quay đầu căm tức nhìn Phó Kiến Văn. "Tố Tâm, đùa nghịch không tốt, giận dỗi bỏ đi chỉ có Đoàn Đoàn cái tuổi đó mới làm vậy..." trong thanh âm của Phó Kiến Văn không nghe ra ẩn ý. "Nói chuyện xong rồi tôi đi, cô nam quả nữ ở trên một chiếc xe không thích hợp!" Tố Tâm nói. "Nói chuyện chính là chuyện hai người, em nói xong liền đi, không để cho người khác mở miệng, cái này không gọi là nói chuyện..." Tố Tâm rất không thích cùng Phó Kiến Văn nói chuyện, bình tĩnh thong dong, giọng nói rất êm tai rất mê người cũng rất có mị lực, nhưng vừa nói đến cô... lại luôn nói cô không hiểu chuyện chỉ biết đùa nghịch giống một đứa trẻ. "Vậy anh muốn nói cái gì! Nói tôi được anh làm cho sung sướng liền muốn một lần nữa làm lại.!" Tố Tâm càng nói càng uất ức, trong lòng bực tức vô cùng. Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm đang bực tức không mở được cửa xe, tức giận ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hướng về ngoài cửa xe gảy gảy tàn thuốc. "Em là đang buồn bực vì làm chuyện đó cùng tôi sinh ra cảm giác sao!" Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm một chút rồi đưa ra kết luận. Phó Kiến Văn quá tinh ý, nhìn một chút đã nhìn thấu nội tâm cô, làm cho Tố Tâm vừa xấu hổ vừa bất an, luôn cảm giác mình trước lòng dạ thâm hậu của Phó Kiến Văn, trong suốt như một tờ giấy trắng. Tố Tâm im lặng không thừa nhận. Phó Kiến Văn ung dung thong thả: "Đêm đó tiếng kêu của em, chính là không giấu được sung sướng!" Tố Tâm rối tinh rối mù. Lần nữa thẹn quá hoá giận, cô căm tức, công khai mắng người: "trong đầu đàn ông mấy người, có thể tuỳ tiện nói ra loại chuyện này ở mọi lúc mọi nơi đúng không!" "Còn phải xem ở cùng người nào..." Phó Kiến Văn hít một hơi thuốc lá, đè xuống tức giận, nhìn như chăm chú trả lời vấn đề của Tố Tâm, "Em không phải đàn ông, không nên tùy tiện kết luận." Tố Tâm bị Phó Kiến Văn chặn họng, cô đích xác không phải đàn ông, nhưng cô cảm thấy cô kết luận như vậy là không sai. "Tố Tâm, tôi không phải là người có thể lên giường tuỳ tiện với bất cứ phụ nữ nào, tôi rất thích em..." Hút xong một điếu thuốc, Phó Kiến Văn lại đốt một điếu, đem cửa xe mở to hơn một chút, cơn gió mát mẻ thổi vào bên trong xe...