"Ngày mai anh đi Kim Thành một chuyến..." Phó Kiến Văn mở miệng nói. Tố Tâm ngẩn ra, lập tức đem đôi đũa đang cắn ở trong miệng dời đi, hỏi: "Là vì Đường Tây đưa tới thư mời sao!" "Còn có chuyện khác muốn làm!" bên trong con ngươi đen nhánh của Phó Kiến Văn lộ ra thần bí ôn nhu. Buổi trưa hôm nay Phó Kiến Văn mới tạm thời quyết định lag đi Kim Thành, thứ nhất Phó Kiến Văn có chuyện cần tới Kim Thành là vì nhẫn kết hôn mà anh đặt làm theo yêu cầu đã đến, Phó Kiến Văn dự định tự mình đi lấy. Thứ hai, cũng là vì cố làm ra vẻ thần bí. Tố Tâm gật đầu, lại hỏi: "Buổi tối sẽ trở về sao!" “Ừ, buổi tối sẽ trở lại cùng em và Đoàn Đoàn!" con mắt của Phó Kiến Văn híp lại, "Làm sao, sợ trễ quá không có anh không ngủ được!" "Đúng rồi!" Tố Tâm sảng khoái trả lời, "Đã quen có anh ở bên người, không có anh em không ngủ được! Người khác lạ giường không ngủ được... còn em không có anh không ngủ được!" Bỗng nhiên Phó Kiến Văn hơi ngẩn ra, con mắt sâu thẳm khẽ chớp. Lúc nào mà cô vợ nhỏ của anh cũng sẽ nói những loại lời này... Đúng là ngạc nhiên, lúc trước ngay cả nghe những lời tâm tình Tố Tâm đều sẽ đỏ mặt, hiện tại lại còn nói lời tình tứ mà không ngại ngùng chút nào, mặt không đỏ tim không đập. Phó Kiến Văn kéo bàn tay đang nắm đôi đũa của Tố Tâm lại, lôi kéo Tố Tâm đi vòng qua cái bàn, ngồi vào trong lồng ngực của anh. Tố Tâm ngồi ở trên đùi Phó Kiến Văn, một tay quàng lấy phần gáy của anh, bàn tay đang nắm chặt đôi đũa thì chống xuống bàn, cùng Phó Kiến Văn bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên khiếp đảm. Ánh mắt của Phó Kiến Văn quá sâu sắc quá thâm tình, dịu dàng thắm thiết cơ hồ khiến Tố Tâm muốn chết chìm ở trong đó. Mắt tiệp của Tố Tâm khẽ run, không chịu nổi ánh mắt của Phó Kiến Văn nhìn mình như vậy, cô dùng tay nhỏ che kín hai con mắt ôn nhu của anh: "Đừng nhìn em như vậy..."