Lời nói của Bạch Hiểu Niên, khiến cho Vưu Nại Nại nghĩ tới đã từng, đã từng... Vưu Nại Nại cũng rất sợ sệt Đường Tranh, sau đó cô không sợ rồi. Đại khái mấy năm trước đây, Vưu Nại Nại nghĩ cũng không dám nghĩ tới, chính mình lại có thể biết đánh Đường Tranh thiếu một chút gãy xương mũi. "Thiếu nữ, cô một bộ xấu hổ động tình thế này, phải là nhớ đến Đường Tranh hay không!" Bạch Hiểu Niên không chút lưu tình đâm thủng Vưu Nại Nại. Bị Bạch Hiểu Niên gọi là thiếu nữ, mặt Vưu Nại Nại càng đỏ hơn, bưng lên chén cà phê uống một hớp, nguỵ biện: "Nhớ anh ta làm gì!" Lông mày Bạch Hiểu Niên nhíu lại, lắc lắc đầu, một mặt bất đắc dĩ: "Không thừa nhận liền không thừa nhận, nhưng cô sốt sắng như vậy làm gì!" TV mở ra vừa vặn phát hình tiết mục của đài truyền hình thành phố A, Bạch Hiểu Niên bĩu môi, nghĩ đến Sở Tầm, Bạch Hiểu Niên lạnh lùng nói: "Không biết Sở Tầm biết cậu trở về rồi, được rồi lại mất xem cô ta thành hình dáng gì!" Tố Tâm nhìn về phía Bạch Hiểu Niên, chỉ nghe Bạch Hiểu Niên nói: "Lúc Venice, biết cậu bị người bắt đi, Tô Mạn Mạn vô cùng gấp gáp, mình có thể nhìn ra đẹoc Tô Mạn Mạn là thật sự lo lắng cho cậu! Còn Sở Tầm... Cô ta cười hả hê, đem ba chữ thật cao hứng khắc ở trên mặt rồi! Càng nghĩ càng buồn nôn!" Tố Tâm cũng không hỏi cụ thể xem Sở Tầm làm sao, đối với người không quá quan trọng người, Tố Tâm cũng không muốn quan tâm nhiều. Dì Lý tìm tới phòng bệnh, vừa nhìn thấy Tố Tâm, liền kêu một tiếng: "Phu nhân!" Dì Lý nhận được tin tức chỉ nói Tố Tâm bị sốt ở nước ngoài muốn về nước, kết quả máy bay hạ cánh người đã đi bệnh viện. Thấy thời gian đón Đoàn Đoàn còn sớm, dì Lý nấu chút cháo, cắt hoa quả sau đó dùng hộp sắp xếp gọn lại, để chú Hồ đưa bà đi rồi bệnh viện. Mới đầu dì Lý vô cùng lo lắng, vào lúc này tuy là nhìn thấy Tố Tâm đang phải truyền nước, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng là trắng xanh, nhưng trạng thái tinh thần không sai, dì Lý cũng yên lòng.