Tuy rằng vẫn chưa có nói chuyện cùng Tố Tâm, nhưng Phó Kiến Văn có thể nhận ra được Tố Tâm rất căng thẳng, tay nhỏ của cô đang kéo chặt áo lông anh, dù cho ngủ say nhưng lực đạo đều không có buông lỏng ra. Tố Tâm đại khái cũng là mệt mỏi đến mức tận cùng rồi, bằng không nhất định cô sẽ chống đỡ đến khi anh đến. Lúc này ôm cô vào trong lồng ngực, người an tâm không chỉ có Tố Tâm mà còn có Phó Kiến Văn. Nếu như làm mất Tố Tâm, Phó Kiến Văn đại khái đều muốn điên rồi! Mọi việc trước kia tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Phó Kiến Văn, chưa bao giờ từng nghĩ có một ngày, anh cũng sẽ lòng rối như tơ vò, không biết nên làm sao. Phó Kiến Văn nhắm mắt lại, đem Tố Tâm gầy yếu trong lòng ôm càng chặt hơn. Tựa hồ là bởi vì Phó Kiến Văn ôm quá gấp, trong giấc mộng Tố Tâm cảm thấy không thoải mái, cánh mũi cô phát ra hai tiếng khó chịu khe khẽ, thân thể cũng nhẹ nhàng giãy giụa. Phó Kiến Văn dùng hết lực đạo để ôm Tố Tâm, cuối cùng vẫn là không nhịn được vươn mình đè lên trên người cô, hôn lên môi cô, tựa như nổi cơn điên hôn thật sâu thật sâu xuống. Nửa mê nửa tỉnh, Tố Tâm bị ép thở không ra hơi, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa lạnh, bả vai lạnh phát run, trên người cùng bụng dưới nóng khiến cho cô nghẹt thở! Tố Tâm mơ hồ mở mắt ra nhìn thấy một đầu tóc ngắn màu đen vùi ở trước ngực mình, trong hơi thở tất cả đều là mùi vị quen thuộc, cô không nhịn được hai tay quàng lấy đầu của anh, năm ngón tay cắm vào trong những lọn tóc ngắn, khó nhịn rên rỉ. Cảm giác được hai người chặt chẽ kết hợp, Tố Tâm gọi tên Phó Kiến Văn, một lần lại một lần... ... Sáng sớm ngày thứ hai, Tố Tâm không thể dậy, sốt cao ba mươi tám độ, Phó Kiến Văn không biết có phải là bởi vì tối ngày hôm bị anh dằn vặt quá ác hay không! Cũng khó trách, ở trời lạnh như thế này, Tố Tâm mặc ít như vậy từ trong khách sạn đi ra, trong lòng một mực run sợ, ngủ trên ghế sa lon cũng không có đắp chăn!