Nhìn cảnh vật không ngừng quay ngược ngoài cửa sổ, trong lòng Tố Tâm cười khổ, lúc trước tại sao chính mình phải nhất định muốn đi Dubai... Nếu như biết trước như vậy thì đã không nên đi, Tố Tâm có thể hiểu được vì sao Phó Kiến Văn muốn cứu Tần Triết! Nếu đổi ngược lại, nếu như là Bạch Hiểu Niên... Tố Tâm cũng sẽ liều mình cứu giúp. Nhưng Tố Tâm vẫn là không nhịn được cảm thấy, cho dù là đi Venice trước cũng tốt, sau đó đến Dubai cũng không muộn, chỉ cần không gặp Tần Triết, chuyện về sau đều sẽ không xảy ra! Mặc dù Tố Tâm đang sốt nhưng vẫn là đi máy bay trở về nước, Vưu Nại Nại tới đón, trực tiếp đem Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm đưa đi bệnh viện. Vừa về nước, thần kinh căng thẳng của Tố Tâm được dãn ra, lập tức sốt tới bốn mươi độ. Mặc dù như thế, Tố Tâm tâm vẫn là an tâm hơn. Dưới chân giẫm lấy đất của tổ quốc, hô hấp cũng đầy không khí của tổ quốc, đây là mùi vị an toàn. Tố Tâm ngồi dựa vào trên giường bệnh, nhìn xem những giọt dịch truyền tí tí tách tách nhỏ xuống, đáy mắt rốt cuộc có ý cười nhợt nhạt. "Rốt cuộc trở về rồi..." Tố Tâm cảm khái một câu, mặt mày dãn ra. Tháng ngày kinh hồn bạt vía ở nước ngoài, đối với Tố Tâm mà nói quả thực sống một ngày bằng một năm. Tiểu Lục đi mua cháo tổ yến cho Tố Tâm, Vưu Nại Nại an vị ở trên ghế sa lon chau mày, lần này... Tố Tâm bị ném từ trong tay Vưu Nại Nại, trong lòng Vưu Nại Nại rất là hổ thẹn. Tiểu Lục đem tổ yến cháo cùng một ít đồ ăn thanh đạm xách đi vào, trong miệng Tố Tâm đã có khẩu vị cho nên mạnh mẽ chống người ngồi thẳng dậy, Phó Kiến Văn lại trước một bước đỡ lấy cô, giúp cô lót một chiếc gối ở sau lưng. Tố Tâm cười yếu ớt với Phó Kiến Văn: "Là có chút đói bụng." Tiểu Lục đem cà phê cùng sandwich đặt ở trên bàn chỗ Vưu Nại Nại, tiểu Lục cười nói Vưu Nại Nại: "Cô cũng ăn chút gì đi!" Lúc ở Venice, tiểu Lục ở chung cùng Vưu Nại Nại được mấy ngày, cho nên biết rõ khẩu vị của Vưu Nại Nại, cho nên khi đến tiện đường mua cho Vưu Nại Nại.