Tiểu Lục đương nhiên là người lái xe, Cố Thanh Thành ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Phó Kiến Văn ôm lấy Tố Tâm ngồi ở hàng sau. "Tiểu tổ A bắt sống được Mục Sáng, hắn đã nói rồi, hăn nghĩ cậu chính là người đứng sau lưng mình, cho nên muốn bắt Tố Tâm để thăm dò, là muốn cò kè mặc cả với mịn ở trên phương diện làm ăn, lần này là mình liên luỵ mọi người rồi! Xin lỗi!" Cố Thanh Thành không biết Phó Kiến Văn đã nói thật với Tố Tâm, lời nói này là muốn giúp Phó Kiến Văn khó xử trước mặt Tố Tâm, vì không muốn làm Tố Tâm sợ, Cố Thanh Thành nhận hết trách nhiệm. Nhưng mà Mục Sáng muốn bắt Tố Tâm, xác thực là muốn thăm dò, muốn nắm được bí mật Phó Kiến Văn chính là "Đạo Đức tiên sinh" để lấy ra trao đổi chuyện làm ăn với Cố Thanh Thành! Chỉ là Mục Sáng không nghĩ tới người của hắn bị thất bại sau đó hắn lại còn bị liên lụy... Càng không có nghĩ tới người của Cố Thanh Thành lợi hại như vậy, lại có thể bắt sống hắn. "Thanh Thành, Tố Tố đều biết rồi." Phó Kiến Văn mở miệng nói, tiếng nói đạm bạc. Cố Thanh Thành xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Tố Tâm sắc mặt tái nhợt, mím môi. "Lần này là mình sơ sẩy!" Cố Thanh Thành mở miệng lần nữa, "Không có lần sau rồi!" "Tần Triết là mình phải cứu, không có quan hệ gì với cậu!" Cố Thanh Thành nhìn về phía trước. Phó Kiến Văn nói tiếp: "Lúc Cứu Tần Triết, nếu như không phải mình không nỡ khiến tiểu tổ B thương vong, nhất định phải đi đàm phán, lần này cũng sẽ không đem mọi người đưa vào hiểm địa." "Ở Dubai cũng vậy, người định phải đưa Tần Triết đi là mình, để tiểu tổ B đi cứu người, bọn hắn sẽ nhất định hoài nghi đến trên đầu mình! Tránh không được..." Thông qua cuộc nói chuyện giữa Phó Kiến Văn và Cố Thanh Thành, Tố Tâm có thể nghe ra được bọn họ bị nhìn chằm chằm, là vì Phó Kiến Văn cứu Tần Triết.