Nhiệt khí mang theo mùi thơm ngọt dịu của táo đỏ từ từ bay lên, khiến cho lông mi dài rậm cong vút của Tố Tâm như nhiễm lên một tầng hơi nước, mông lung tựa như đá quý. Tố Tâm nuốt điểm tâm trong miệng xuống, cho dù Phó Kiến Văn đúng là Đạo Đức tiên sinh... Thì cô cũng đã gả cho anh, tự nhiên sẽ có phúc cùng hưởng có hoạ cùng gánh. Trong lòng cô từ từ bình tĩnh xuống. Điện thoại trong túi quần A Triển chấn động, anh ta thấy Tố Tâm gác lại chén trà trong tay, rút ra một tờ giấy lau miệng, A Triển một tay che môi nghiêng người nhỏ giọng nhận cú điện thoại. Đầu bên kia điện thoại quả nhiên là bảo A Triển đem Tố Tâm mang tới. Mặc dù A Triển không vui, nhưng vẫn là phải nghe theo, A Triển cung kính mở miệng nói với Tố Tâm: "Tố tiểu thư, tôi mang cô đi qua..." Tố Tâm cười khẽ với A Triển, nói: "Vẫn nên gọi tôi là Phó phu nhân! Nó sẽ dễ nghe hơn một ít." A Triển hơi run run, gật đầu: "Phó phu nhân!" Đi theo A Triển từ cửa nhỏ lầu một đi ra, Tố Tâm nhìn thấy Lý Mục Dương cùng Cố Thanh Thành đang đứng suối phun trước. Lý Mục Dương là người có loại ngũ quan yêu nghiệt tinh xảo, mặc dù gầy gò mang theo bệnh trạng, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm! Nếu đứng một mình sẽ khó mà nhận ra... Nhưng khi Lý Mục Dương đứng cùng Cố Thanh Thành đúng là không thua kém chút nào, Cố Thanh Thành bình thường nghiêm túc thận trọng, cũng không thể phủ nhận gương mặt của anh ta anh tuấn đến làm người ta sợ hãi. Khoé môi Cố Thanh Thành mang theo ý cười như mị hoặc, nhưng gương mặt lại trầm tĩnh như nước lạnh. Nhìn thấy Tố Tâm cùng A Triển lại đây, gương mặt gầy gò yêu nghiệt của Lý Mục Dương mang theo ý cười càng nồng, mặc dù sắc mặt tái nhợt không có chút hồng hào, nhưng khoé môi vẫn luôn mỉm cười, khiến cho tất thảy người làm trong trang viên đều nhìn không đành lòng dời mắt đi. Phía sau lưng Cố Thanh Thành dừng một chiếc xe con màu đen, Tố Tâm suy đoán hẳn là xe của Cố Thanh Thành.