"Màu đen!" Tố Tâm nhìn thoáng qua, mới vừa nói xong cửa phòng vệ sinh liền bị đẩy ra. Tố Tâm nắm chặt son môi, quay đầu lại, chỉ thấy hai người phụ nữ cường tráng đi vào, ánh mắt quét qua lại một vòng... "Có được hay không vậy!" Cô gái tóc ngắn đột nhiên dùng giọng nũng nịu mở miệng nói với Tố Tâm, "Cậu thấy thế nào, màu đỏ hợp với quần áo mà mình đang mặc sao!" Tố Tâm nhìn cô gái tóc ngắn, hai mắt của cô ta sáng long lanh, Tố Tâm cảm thấy cô gái này phảng phất rất giống Sở Kiêu Dương, ánh mắt kia quả thực rất tinh khiết, sạch sẽ lại tràn đầy sức sống thanh xuân, Tố Tâm theo bản năng gật đầu một cái. "Mình liền biết cậu tốt nhất mà! Một lúc nữa mình mời cậu ăn cơm!" cô gái tóc ngắn hoạt bát rộng rãi đem túi màu đen đặt ở bên người Tố Tâm, hai tay chống ở trên thành bồn rửa tay, cái đầu không đứng đắn, một bộ dáng dấp khả ái, "Cậu trang điểm xong chưa! Chúng ta đi mau, đừng để cho anh trai đợi lâu!" Tố Tâm thu hồi sự chú ý, soi gương sau đó dùng ngón tay út khẽ xoa xoa cánh môi kiều diễm, đánh son xong, cả người Tố Tâm nhìn lên vô cùng có sức sống. Thấy hai cô gái thân thể cường tráng vừa tiến vào không có đi nhà cầu, một cô gái nhìn về phía bồn rửa tay... Tố Tâm không nhanh không chậm khép son môi lại, đem son môi cất vào trong túi xách màu đỏ, mặc cái áo khoác da lên, xách túi xách của mình lên sau đó chỉnh lại quần áo trên dưới một lượt. Dù cho trong lòng đã rất hoảng rồi, nhưng mà Tố Tâm vẫn phải ép buộc chính mình ổn định tinh thần, nỗ lực đóng tốt vai một cô gái thích xinh đẹp khi ra cửa. "Đi!" Cô gái tóc ngắn rất chủ động khoác lên cánh tay của Tố Tâm, vô cùng thân thiết giúp cô chỉnh lại cổ áo, "Được rồi! Cậu đã đẹp lắm rồi! Anh trai mình nhất định sẽ bị cậu làm cho chết mê chết mệt!" Cô gái tóc ngắn lôi kéo Tố Tâm đến trước cửa, kéo cửa ra.