Cùng Cố Thanh Thành, ban đầu Tố Tâm còn nghĩ sẽ rất xa lạ, nhưng lúc này lại cảm thấy an tâm và thân thiết. Bạn bè được Phó Kiến Văn tín nhiệm, Tố Tâm cũng sẽ tín nhiệm. Khác với Lý Mục Dương mặc một thân quần áo thể thao, Cố Thanh Thành thân cao chân dài mặc một bộ quần áo màu lam, phác hoạ ra bả vai rộng rãi của anh ta, quần tây thẳng tắp... Bên trong cổ của Cố Thanh Thành còn đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đen, cổ áo sơ mi trắng thẳng tắp, một tay mang theo điếu thuốc lá, một tay nắm chặt một đôi găng tay bằng da, giữa lông mày chính là phong trần mệt mỏi. Ngũ quan của Cố Thanh Thành lạnh lùng, mắt phượng hẹp dài sâu thẳm, bên trong là ánh mắt cực kỳ nhạt nhẽo, dù cho không nói lời nào chỉ là đứng ở nơi đó, một thân túc sát đều cho người ta cảm thấy lộ ra hàn ý. Cố Thanh Thành gạt gạt tàn thuốc, sau đó nhìn về phía Tố Tâm, thấy khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Tố Tâm trắng xanh, con mắt ửng hồng, Cố Thanh Thành nghiêng đầu nói gì đó với Lý Mục Dương, biểu lộ trầm tĩnh. Độ cong trên khoé môi của Lý Mục Dương càng lớn, nhưng con mắt thâm thúy càng có vẻ âm u. Cố Thanh Thành tùy ý bắn nửa đoạn điếu thuốc lá còn chưa hút xong xuống đất, tia lửa nhỏ vụn cùng mặt đất va chạm, bắn tan đầy đất. Cố Thanh Thành kéo cửa xe ra, từ bên trong xe lấy ra một cái áo khoác của nữ sau đó đi về phía Tố Tâm. Nhìn thấy Cố Thanh Thành đi tới chỗ mình, Tố Tâm đè lên trái tim đang đập kịch liệt của mình, cô nở nụ cười với Cố Thanh Thành, như là bình thường nhìn thấy bạn cũ. Cố Thanh Thành đứng ở trước mặt, anh ta cầm áo khoác đưa cho Tố Tâm: "Mặc vào!" Lúc tới đón người, Phó Kiến Văn căn dặn Cố Thanh Thành mua cho Tố Tâm một cái áo choàng dài, sợ Tố Tâm lạnh, đối với một người không biết gì về trang phục của nữ như Cố Thanh Thành, cho người tùy ý mua cũng không biết Tố Tâm có thích hay không.