Nhìn xem tóc dài của Tố Tâm xõa dưới vai, bên trong kẽ hở mơ hồ có thể thấy được phần gáy trắng nõn nhẵn nhụi, nó được sợi tóc màu đen làm nổi bật, càng thêm trắng mịn trong suốt, phảng phất cả người Tố Tâm đều sạch sẽ trong suốt, khiến lòng người ngựa thoải mái, cho người khác cảm giác muốn tới gần cô hơn, gần thêm nữa! Màu mắt của Lý Mục Dương càng ngày càng sâu, không biết thế nào mà trong đầu lại nảy sinh ra một ý nghĩ muốn ôm Tố Tâm từ phía sau... Cho dù Lý Mục Dương biết thân thể của mình như vậy sợ là không có cách nào hoan hảo cùng phụ nữ, nhưng anh ta vẫn là muốn liều mạng cùng người phụ nữ trước mắt này thử một lần. Tố Tâm có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của Lý Mục Dương ở sau lưng mình, bàn tay đang đỡ tay vịn thang cuốn của Tố Tâm không ngừng nắm chặt, móng tay cắm vào tay vịn cao su, nhưng người lại giả vờ cái gì cũng không biết, chỉ nhàn nhạt buông thõng mi mắt. Trong lúc ý nghĩ muốn tới gần Tố Tâm của Lý Mục Dương kích động đến sôi trào, cũng sắp đạt đến mức cực hạn, thì thang máy đã đến... Tố Tâm bước xuống thang máy trước một vước, sau lưng đã là một tầng giọt mồ hôi thật mỏng. Đá cuội xếp thành đường nhỏ, bàn chân của Tố Tâm đạp lên cảm thấy an tâm, đại khái là có người xa lạ tiến vào, đám Điểu Hỏa Liệt đứng ở dưới bóng cây khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tâm, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra hướng về bên trong đi mấy bước... Vừa nãy ở trên lầu Tố Tâm không nhận ra, hiện tại xuống tới nơi Tố Tâm mới thấy, nơi này của Lý Mục Dương quả thực lớn đến đáng sợ, và cô là một con người ở trong đó cũng nhỏ bé đến đáng sợ. "Đi theo tôi, cẩn thận lạc đường..." Lý Mục Dương bình tĩnh nhưng tim đập đã nhanh hơn, anh ta nói với Tố Tâm một câu.