Có người làm vườn ở phía bên dưới hoa viên khổng lồ hình cầu nhìn thấy Lý Mục Dương mang theo một người nữa đi vào, tất cả mọi người đều ngừng công việc trong tay lại, họ khom lưng cung kính cúi chào Lý Mục Dương, sau đó cầm dụng cụ của mình rời khỏi hoa viên. Bên tay phải chính thang cuốn tự động, Lý Mục Dương cười cười với Tố Tâm: "Muốn đi xuống xem một chút không!" Tố Tâm gật gật đầu. Lý Mục Dương đưa tay ra với Tố Tâm: "Tôi đỡ cô!" Tố Tâm cười tránh đi bàn tay lạnh lẽo của Lý Mục Dương, tự mình đỡ lấy tay vịn thang cuốn, sau đí nở một nụ cười nhợt nhạt với Lý Mục Dương: "Tôi còn chưa đến mức mảnh mai như vậy." Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tố Tâm mang theo ý cười, trong lòng Lý Mục Dương vì bị cự tuyệt mà khó chịu cũng liền tiêu tan, Lý Mục Dương không có miễn cưỡng, anh ta cũng bước lên thang cuốn tự động sau lưng Tố Tâm... Bóng lưng của Tố Tâm nhìn lên vô cùng đơn bạc, không biết là bởi vì thân phận đặc thù phải ghi hình, hay là bởi vì đã trải qua quá nhiều quả đắng. Lý Mục Dương không nhịn được bước xuống phía dưới thêm một bậc thang, cùng Tố Tâm thu ngắn khoảng cách, anh ta không e dè ngưng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo của Tố Tâm... Những năm này anh ta ở vị trí này, không phải là không có người đưa phụ nữ cho anh ta. So với Tố Tâm còn kinh diễm hơn, xinh đẹp hơn Lý Mục Dương cũng đã gặp, nhưng xưa nay lại chưa bao giờ gặp một cô gái giống như Tố Tâm, khí chất thanh lãnh, nhưng khi đối mặt với Phó Kiến Văn, trong nụ cười đều mang theo sự ấm áp! Sự ấm áp này, Lý Mục Dương cũng muốn nắm giữ... Thật giống như chỉ có ấm áp như vậy, mới có thể xuyên qua được trái tim đã lạnh lẽo của Lý Mục Dương. Trong hơi thở của Lý Mục Dương phảng phất như có mùi thơm trên người Tố Tâm, anh ta có thể mơ hồ ngửi được...