Bốn mắt nhìn nhau, Lý Mục Dương sâu sắc nhìn qua hai con mắt thuần túy sạch sẽ như Ngọc của Tố Tâm. Lý Mục Dương thu bàn tay đang cầm chiếc thùa của mình về, nhẹ nhàng khuấy đều bát cháo trong tay: "Tố Tâm, cô không cần phòng bị với tôi như vậy, tôi đích thật rất thưởng thức cô, nhưng không phải cô đang ở địa bàn của tôi thì tôi sẽ miễn cưỡng cô cái gì, lại nói... thân thể này của tôi, có thể miễn cưỡng cô cái gì! Không biết một lúc nào đó, tôi khả năng còn không ở trên thế giới này nữa, tôi cũng chỉ là cố gắng hết sức muốn chăm sóc người khác, mà không phải bị người khác chăm sóc mà thôi!" Nói xong, Lý Mục Dương lại đưa muôi cháo đưa tới bên mép Tố Tâm, đáy mắt mỉm cười, sâu thẳm phảng phất cất giấu vô số sự bất lực. Ánh sáng mặt trời chiếu sáng trên gương mặt trắng như tờ giấy của Lý Mục Dương, nếu như không phải biết rõ Lý Mục Dương đã trải qua những gì, có lẽ Tố Tâm đã tin tưởng Lý Mục Dương yếu thế và đồng cảm với Lý Mục Dương rồi. Mặc kệ Lý Mục Dương yếu thế làm sao, chỉ cần Tố Tâm nhớ tới những lời mà Phó Kiến Văn nói cho mình biết, Lý Mục Dương đã từng giết người nhà của anh ta, sống lưng Tố Tâm liền phát lạnh. Không xác định được xem Lý Mục Dương có phải bị bệnh thật hay không, Tố Tâm cũng sợ chọc giận Lý Mục Dương, chần chờ một lúc, cô khẽ nhấp một ngụm cháo mà Lý Mục Dương đưa đến bên mép, sau đó nở một nụ cười nhẹ với Lý Mục Dương nói: "Cảm ơn!" Sau khi nói chuyện điện thoại với Phó Kiến Văn xong, cảm xúc đã bình tĩnh rất nhiều... Hiện tại mình đang ở nơi nào ngay cả bản thân mình cũng không biết, Phó Kiến Văn cũng không có ở bên người, cho nên Tố Tâm cũng không có tư cách nhăn mày cau mặt với Lý Mục Dương, thần sắc nghiêm nghị. Tố Tâm chỉ có thể cầu nguyện mười tiếng này qua nhanh lên một chút, Phó Kiến Văn có thể tới đón cô nhanh lên một chút.