Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn đều hiểu rõ lẫn nhau, cho nên nếu bây giờ cô nói cô không sao chắc chắn Phó Kiến Văn sẽ biết cô nói dối, như vậy sẽ càng làm cho Phó Kiến Văn lo lắng hơn. "Đại khái là trong cơ thể còn có chút thuốc mê lưu lại, không cần lo lắng, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì." Nghe Phó Kiến Văn nói như vậy, Tố Tâm theo bản năng giơ tay đặt lên phần bụng, Tố Tâm không biết tiểu sinh mệnh mà bọn họ mong đợi có đến hay không, nếu như tiểu sinh mệnh kia đến rồi, liệu thuốc mê có ảnh hưởng đến tiểu sinh mệnh kia hay không? Phó Kiến Văn đơn giản dặn dò Tố Tâm vài câu, bảo Tố Tâm có chuyện gì liền gọi điện thoại cho mình sau đó liền cúp điện thoại. Thấy Tố Tâm cúp điện thoại ngẩng đầu lên, con mắt ướt nhẹp nhìn về phía mình... Lý Mục Dương lộ ra nụ cười thân thiện với Tố Tâm, chỉ là cặp mắt kia, thâm trầm khiến cho Tố Tâm nhìn không thấy đáy, không cách nào thăm dò được ý nghĩ của anh ta. ..... "Thật không tiện, cũng cám ơn anh đã cứu tôi!" Tố Tâm mở miệng nói với Lý Mục Dương, căng thẳng đến nỗi thần kinh có chút hòa hoãn, chần chờ một lúc sau đó đưa tay đem điện thoại vệ tinh đưa cho Lý Mục Dương. Lý Mục Dương nhìn qua bàn tay trắng nhỏ còn có chút vô lực run rẩy của Tố Tâm, một đôi mắt trắng đen rõ ràng còn mang theo chút ẩm ướt của Tố Tâm. Lý Mục Dương mỉm cười, một tay vịn chặt đầu giường, một tay cầm lấy điện thoại di động, bàn tay lớn tựa như lơ đãng chạm vào đầu ngón tay của Tố Tâm... Tay của Lý Mục Dương, lạnh lẽo như mới từ hầm băng đi ra, không có một tia nhiệt độ nào. Tố Tâm lập tức rút tay về, rõ ràng có đề phòng với Lý Mục Dương. Lý Mục Dương không có chú ý, chỉ coi hành động của Tố Tâm chính là vô tâm, mở miệng: "Dễ như ăn cháo mà thôi! Chỉ là... Rất xin lỗi, lần này tôi mang đến Venice quá ít người, cứu cô xong sau đó lại bị đuổi theo, cho nên chỉ có thể mang theo cô cùng nhau trở về nước Mỹ, sau đó rất lâu mới tìm được cách để liên lạc với chồng của cô, lúc này mới chậm trễ mất hai ngày." "Hai ngày!" Tố Tâm vô cùng kinh ngạc. Lý Mục Dương gật gật đầu, tựa như sợ Tố Tâm sợ sệt, anh ta cười cười nói với Tố Tâm: "Cô đã hôn mê hai ngày rồi!" Tố Tâm vừa nghe xong cả da đầu đều tê dại, hôn mê hai ngày!