Trong lòng Tố Tâm hơi thả xuống một ít, nhưng sự đề phòng với Lý Mục Dương cũng không vì cô gái Victoria này mà tiêu tan, Tố Tâm gật đầu sau đó cầm qua chiếc điện thoại mà Lý Mục Dương ném cho mịn, run rẩy bấm số điện thoại của Phó Kiến Văn. Điện thoại tít vài tiếng sau đó có người nghe... "Tố Tố, là em sao!" Giọng nói bình tĩnh thành thục của Phó Kiến Văn truyền đến, một khắc đó nước mắt của Tố Tâm suýt nữa tràn mi mà ra. "Kiến Văn!" Giọng nói của Tố Tâm nghẹn ngào hầu như đứt đoạn, tiếng nói khàn khàn khiến lòng người tan nát. Tố Tâm cứng rắn đè lên sự kích động của mình, cũng cố gắng kìm nén không cho mình rơi lệ, kêu tên Phó Kiến Văn, yết hầu rốt cuộc lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ còn dư lại một mảnh căng đau. "Tiểu Tâm, không có chuyện gì..." Đầu bên kia điện thoại, giọng nói từ tính ôn nhu của Phó Kiến Văn truyền đến: "Anh đang trên đường tới đón em, trễ nhất sau mười tiếng nữa sẽ đến! Anh sẽ để cho người đi đón em trước, nếu như có người tới em yên tâm đi với anh ta, người này em đã gặp, là Cố Thanh Thành." Cố Thanh Thành vừa vặn đang Canada, cách nước Mỹ rất gần, chạy tới nhanh nhất! Còn nữa, nếu như để người khác đi đón Tố Tâm thì Phó Kiến Văn cũng ngàn vạn lần không yên lòng. Tố Tâm gật gật đầu sau mới ý thức tới đây là điện thoại, Phó Kiến Văn không nhìn thấy được, cô nhịn xuống sự kích động, không muốn rụt rè ở trước mặt người khác, cô áo chế tiếng nói run rẩy của mình: "Vâng, không nóng nảy, hiện tại em rất an toàn." "Được, thân thể có cái gì không thoải mái hay không!" "Còn có chút choáng váng đầu, không có sức lực!" Tố Tâm nói rõ sự thật, nhịn được nghẹn ngào, lại không nhịn được sương mù mông lung trong đáy mắt. Thân thể Tố Tân gầy gò co rúc ở đầu giường, ôm hai đầu gối, như là động vật nhỏ bị thương trong lòng tràn đầy sợ hãi.