Tố Tâm không phải một cô gái ngốc nghếch cái gì cũng không biết, ngược lại đầu óc cô rất rõ ràng! Nếu như Lý Mục Dương thật sự có tâm cứu cô, đồng thời muốn chủ động liên hệ với Phó Kiến Văn, như vậy hoàn toàn có thể tạm thời xin dừng lại ở sân bay gần đây nhất, sau đó để người của anh ta đi tới khách sạn tìm Phó Kiến Văn! Mặc dù là không có cách nào xin hạ cánh tạm thời, cũng hoàn toàn có thể liên hệ khách sạn, để khách sạn thông báo cho Phó Kiến Văn. Cái gì mà phí hết tâm tư mới tra ra được phương thức liên lạc với Phó Kiến Văn, lời này lừa gạt một cô gái chưa va chạm nhiều còn có thể! Tố Tâm cài xong cúc áo, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, ở trên mơ hồ chiếu ra thân hình cao ráo cùng biểu lộ lạnh nhạt của cô. Từ lúc vừa mới bắt đầu Lý Mục Dương mời hai vợ chồng bọn họ ăn cơm, trên mặt Lý Mục Dương đã biểu hiện ra sự hứng thú đối với mình, nhưng lòng dạ của Lý Mục Dương, Tố Tâm không biết anh ta cảm thấy hứng thú đối với cô là bởi vì giọng nói của cô giống với người yêu đã mất của anh ta, hay còn là hướng về phía Phó Kiến Văn. Phó Kiến Văn có phần làm ăn không thể nói được với mình, Tố Tâm không phải là không biết, Phó Kiến Văn nói những năm này đều là Cố Thanh Thành xử lý, anh rất lâu không có chạm vào, Tố Tâm tin! Nhưng Phó Kiến Văn không có chạm vào chuyện làm ăn, không có nghĩa là người khác sẽ cảm thấy Phó Kiến Văn không có chạm qua. Tố Tâm nghe Phó Kiến Văn nói, công ty Ronnie... Chính là công ty chuyên sản xuất vũ khí và súng đạn, cô lớn gan suy đoán, nếu như Lý Mục Dương là nhằm về phía Phó Kiến Văn, vậy có khi nào chuyện làm ăn mà Phó Kiến Văn không thể nói được kia, chính là dính đến súng đạn! Thậm chí Tố Tâm còn lo lắng, Lý Mục Dương đem cô mang tới nước Mỹ, sợ là cố ý sắp xếp cho Phó Kiến Văn một cái bẫy, muốn dùng cô để uy hiếp Phó Kiến Văn thì làm sao bây giờ!