Tố Tâm chính là A Triển liều mạng cứu được, hiện tại nếu như liên hệ với vị Phó tiên sinh kia, nếu như hắn không phải là "Đạo Đức tiên sinh" thì quả thực có chút đáng tiếc, nhưng nếu như là hắn! Nói không chắc... Còn có thể bán cho "Đạo Đức tiên sinh" một ân tình. Lý Mục Dương kéo thảm lông để đắp lên trên người cho Tôa Tâm, nhếch môi: "bên kia sân bay đã chuẩn bị xong máy bay chưa!" Nổi bật dưới thảm lông màu đen, chính là khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng khéo léo tinh xảo của Tố Tâm, da thịt cô như gốm sứ giống, tinh xảo không chút tỳ vết nào. A Triển biết, Lý Mục Dương đây là muốn dẫn Tố Tâm trở về nước Mỹ. "Nhưng nếu như vị kia chính là Phó tiên sinh, đúng là..." "Không nóng nảy!" Bàn tay lạnh lẽo của Lý Mục Dương nắm chặt đầu ngón tay ấm áp của Tố Tâm, nhếch môi, tròng mắt yêu nghiệt giống như mê hoặc người, "Khiến người của ta mau chóng đi thăm dò! trong vòng bốn giờ ta muốn có câu trả lời! Nếu như hắn là... Sẽ liên lạc lại cũng không muộn!" A Triển mím môi không lên tiếng, chỉ cần Lý Mục Dương không có ý định vì một người phụ nữ mà đối đầu cùng "Đạo Đức tiên sinh" là tốt rồi! Mặc dù nói, lực lượng mới xuất hiện mấy năm qua của "Đạo Đức tiên sinh" căn cơ không sánh được với gia tộc De Niro có lịch sử trăm năm, nhưng thực lực xác thực không thể khinh thường! Liền nói, thủ hạ của "Đạo Đức tiên sinh" ở mấy nhánh đều là các tiểu đội cực kỳ tinh nhuệ lại tinh giản, phương thức huấn luyện về mảng tình báo hay là giết người đều so với bộ đội đặc chủng còn kinh khủng hơn, sớm đã trở thành vị trí đứng đầu của nghiệp giới. Đây coi như là mối hận cướp vợ, nếu như "Đạo Đức tiên sinh" tra được trên đầu Lý Mục Dương, A Triển sợ bọn họ sợ là không phòng ngự được người của "Đạo Đức tiên sinh"! Dù sao coi như là ngày đêm phòng thủ, cũng sẽ có lúc sơ hở! Lúc trước muốn đem Tố Tâm cướp về bên người Lý Mục Dương, làm như vậy là để Lý Mục Dương hài lòng, nhưng nếu như đưa người phụ nữ này về có thể sẽ làm cho Lý Mục Dương bị thương hoặc là mất mạng để đánh đổi, vậy thì chính là mất được hơn nhiều! Nhìn xem Lý Mục Dương nhìn Tố Tâm sâu sắc, khóe môi mỉm cười, A Triển nhíu mày đến càng ngày càng chặt.