Bạch Hiểu Niên nghe Tố Tâm nói muốn đi lên lầu lấy điện thoại, gật đầu: "Mình cũng giống cậu, dù không có tín hiệu, nhưng không mang điện thoại ở bên người liền không có cảm giác an toàn!" "Mọi người nói cho Kiến Văn một tiếng..." Tố Tâm nói xong muốn đi lên lầu. Vưu Nại Nại thả hai quai ba lô xuống, đi sau lưng Tố Tâm, cùng Tố Tâm đi lên lầu lấy điện thoại. "Nại Nại, cô không cần đi theo tôi đâu, tôi đi lấy điện thoại xong sẽ xuống liền." Tố Tâm liếc nhìn Vưu Nại Nại đang đi phía sau mình, nhỏ giọng nói. "Không sao, đây là chức trách của tôi." Thấy thái độ của Vưu Nại Nại rất kiên quyết, Tố Tâm cũng không nhất định phải ngăn cản, cùng đi theo lên lầu, Vưu Nại Nại chờ ở cửa phòng, Tố Tâm đi vào tìm điện thoại. Tố Tâm tiến vào một phút còn chưa có đi ra, Vưu Nại Nại nghĩ Tố Tâm đi rửa tay, liếc nhìn đồng hồ, tiếp tục chờ. Lại qua hai phút, Tố Tâm còn chưa hề đi ra, Vưu Nại Nại trong lòng mơ hồ sốt sắng lên, cô gõ cửa: "Tố Tâm!" Trải qua mấy ngày nay ở chung, Vưu Nại Nại cũng có chút thân thiết với Tố Tâm, Vưu Nại Nại không có xưng hô Tố Tâm là Phó phu nhân, mà là Tố Tâm. Không có ai tiếp lời, thần kinh của Vưu Nại Nại căng thẳng, cơ hồ là theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, bỗng nhiên bắn vọt đem cửa phá tan ra. Bên trong phòng tổng thống xa hoa không có thân ảnh của Tố Tâm, Vưu Nại Nại rút súng lục từ sau lưng ra, giơ súng bước nhanh đi về phía phòng ngủ. Một cước đá văng cửa phòng ngủ, Vưu Nại Nại thấy điện thoại của Tố Tâm rơi ở trên mặt đất, lại đạp cửa phòng tắm ra! Vẫn là không thấy bóng dáng của Tố Tâm đâu. Linh tính mách bảo Vưu Nại Nại, Tố Tâm bị người bắt đi rồi, Vưu Nại Nại kẹp khẩu súng trở về sau thắt lưng, một bên gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn, một bên chuẩn đi về hướng phòng nghỉ ngơi của quản gia đi. ******** Hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha