Con mắt của Phó Kiến Văn híp lại, sâu không thấy đáy, mơ hồ lộ ra lạnh lẽo. Tiểu Lục đứng xa như vậy nhưng cũng đều nghe được, một bộ tất chó nhìn xem gương mặt không biến sắc của A Triển. Ngay ở trước mặt Phó tổng nhà bọn họ mà người đàn ông này dám biểu lộ với Phó phu nhân, như vậy thực sự được sao? Phó nhân nhà bọn họ là người đã có chồng! Chồng của cô còn ở đây này! Tố Tâm có phần khó hiểu, tỉnh tỉnh mê mê nhìn qua Lý Mục Dương, phản ứng chậm mất mấy nhịp... Lý Mục Dương nhìn chằm chằm Tố Tâm một mắt, sau đó nhìn về phía Phó Kiến Văn, nói: "Hi vọng Phó tiên sinh không nên để bụng, tôi chỉ là hiểu rõ chuyện cũ của Phó phu nhân sau đó muốn biểu đạt lòng yêu thích, tôi rất thưởng thức cá tính của cô ấy, dũng cảm thiện lương!" Lấy khả năng của Lý Mục Dương, tra ra Đoàn Đoàn không phải là con ruột của Tố Tân, đúng là dễ như ăn cháo. Không thể không nói, sau khi Lý Mục Dương xem qua những tân văn đó, sau đó nội tâm chính là chấn động mãnh liệt. Khoé môi Tố Tâm đột nhiên nổi lên ý cười, cười đến mức sáng rực rỡ, cô ngơ ngác nghiêng đầu nhìn qua Phó Kiến Văn, bàn tay ý thức đỡ lấy bẹn đùi của Phó Kiến Văn: "Nếu là chồng tôi không ngại, tôi liền nên chú ý rồi..." Nếu như một người phụ nữ được người đàn ông khác biểu lộ, còn là ở trước mặt chồng mình, nếu như chồng của coi không ngại, chỉ có thể nói rõ một điều là... trong lòng của chồng cô không có cô! Dưới bàn cơm, Phó Kiến Văn nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm. Tố Tâm say mà không tự biết, ngón tay lại đụng không đúng chỗ rồi... Gương mặt của Phó Kiến Văn tận lực bình tĩnh, con mắt đen sâu thẳm nhìn qua Tố Tâm, thấy ánh mắt ngây thơ của cô, biết là cô không phải cố ý khiêu khích, đại khái là vì uống say cho nên vô ý, anh chỉ có thể đem tay nhỏ của cô nắm chặt lấy. 6/10