"Chào ngài Phó phu nhân!" Người đàn ông kia chào hỏi xong, hai tay cung kính đưa lên một cái phong thư, "Đây là thư mời của thiếu gia nhà chúng tôi, hi vọng phu nhân và Phó tiên sinh đêm nay có thể đến chỗ chúng tôi ăn một bữa cơm." Mời người ăn một bữa cơm còn phải gửi thư mời, đây là điển hình của giới quý tộc. Đối phương lễ phép lại cung kính, Tố Tâm không thể không tiếp, nhưng nếu như không hỏi rõ cũng không thể tùy tiện. "Thật không tiện, không biết thiếu gia nhà ngài là ai!" Tố Tâm hỏi. Người đàn ông vẫn giơ thiệp mời như trước: "Thiếu gia nhà chúng tôi nói, Phó tiên sinh sau khi xem xong tự nhiên sẽ biết!" Tố Tâm quay đầu lại nhìn về phía Phó Kiến Văn, thấy Phó Kiến Văn đã đứng dậy đi tới chỗ mình. Phó Kiến Văn vừa tiếp nhận thiệp mời, vừa mở phong thư ra, liền ngửi được hương thơm nhàn nhạt của hoa oải hương, đây là thủ đoạn để lấy lòng phụ nữ. Phó Kiến Văn cũng không có biểu lộ không thích, lấy thiệp mời mở ra, nhìn thấy tên Lý Mục Dương, anh đóng thiệp mời trong tay lại, cặp mắt sâu thẳm nhìn qua bảo tiêu của Lý Mục Dương là A Triển, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Chuyển lời tới Lý tiên sinh, tôi sẽ tới bữa tiệc đúng giờ..." Tố Tâm cũng nhìn thấy ở dưới có kí tên Lý Mục Dương, cô đột nhiên nhớ đến người đàn ông da thịt trắng xanh buổi sáng hôm đó ở phòng ăn, người kia cũng xưng là Lý Mục Dương. A Triển khẽ cúi đầu với Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn một cái, sau đó nói lời từ biệt. A Triển nghe được tiếng đóng cửa, quay đầu lại liếc nhìn hai cánh cửa gỗ đã đóng chặt kia, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy đáng tiếc thay Lý Mục Dương... Những năm này, từ khi người yêu của Lý Mục Dương chết đi sau đó cặp mắt kia của Lý Mục Dương liền một mực trống rỗng, cho đến khi gặp được người con gái khiến cho hai con mắt của Lý Mục Dương có màu sắc phụ nữ, thì người phụ nữ này cũng đã là vợ của người khác. Mấy ngày nay, Lý Mục Dương khiến người đem hết tin tức có liên quan tới Tố Tâm cùng những tiết mục của Tố Tâm tìm đến, hơn nữa còn xem vô số lần! Kỳ thực A Triển thật sự rất muốn giúp Lý Mục Dương trực tiếp đem Tố Tâm trói lên giường, nhưng Lý Mục Dương không cho phép, A Triển chỉ có thể coi như thôi. A Triển thở dài một hơi, đi về phía thang máy. ******* Để cảm ơn mọi người nên đăng liền 1 lúc 3 chap nha, 2 cháp còn lại tẹo đăng nốt nhé Mọi người đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu đó nhen 8/10