"Em gọi gọi, gọi nói cho gia gia nãi nãi biết, biết rằng em thích người đã có vợ, dự định làm thiếp trong nhà người ta mà người ta còn không muốn em, nói em muốn gia gia nãi nãi làm chủ cho em! Em gọi thử xem! Xem gia gia nãi nãi có đánh chết em hay không!" Sở Tầm nói không có một chút thương tiếc nào, mối một câu một chữ đều có gai. "Ai zaaaa... Rất ít thấy Sở Tầm tức giận lớn đến như vậy!" Lục Tân Nam hai tay đút túi, không nhịn được cảm khái một câu với Phó Kiến Văn. Sở Tầm đang tức giận thì nghe được giọng nói của Lục Tân Nam, cô ta ngẩng đầu, thấy Phó Kiến Văn mặc một bộ quần áo thể thao, hai tay đút túi cùng Lục Tân Nam đang đứng ở trên hành lang, tiểu Lục đứng ở cách đó không xa. Con ngươi u ám của Phó Kiến Văn, nó thâm thúy bình tĩnh khiến cho người ta không biết anh đang nghĩ gì, càng không thấu được cảm xúc ẩn dấu dưới gương mặt góc cạnh kia. Sở Tầm lúng túng cực kỳ, đặc biệt là lo lắng Phó Kiến Văn nghe được Sở Kiêu Dương nói muốn trở thành "Dì Hà" bên người Phó Kiến Văn. Sở Tầm đưa tay kéo cổ tay của Sở Kiêu Dương, khó chịu muốn đi thật nhanh khỏi đây: "Đi theo chị!" "Em không đi! Chị gái, chị là người xấu! Trước đây chị sẽ không lớn tiếng với em như vậy! Chị không thích em! Em phải nói cho mẹ em! về sau em cũng không tiếp tục đi ra ngoài cùng chị nữa... em muốn tìm anh Kiến Văn!" "Đứa nhỏ này, nói dễ nghe một chút chính là thật sự có chút ngu xuẩn, nói khó nghe một chút thì là đầu óc cô ta quá đen tối rồi, luôn có ý nghĩ muốn làm vợ lẽ của người khác, thật khó hiểu!" Tiểu Lục: "..." Nói dễ nghe với khó nghe của Lục Tân Nam, có gì khác nhau chứ! Lục Tân Nam hai tay bỏ túi, cau mày nhìn về phía bóng lưng gầy gò yểu điệu của Sở Kiêu Dương, nói một câu. Giọng nói của Lục Tân Nam cũng không nhỏ, ngay cả Sở Kiêu Dương cũng nghe được, cô ta vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Phó Kiến Văn thân cao chân dài đứng ở nơi đó, cô ta tránh thoát khỏi bàn tay của Sở Tầm, khóc lóc chạy về phía Phó Kiến Văn!