Chính sự kích động của Sở Tầm đã vừa vặn mang lại thành công cho Tố Tâm, đây là lúc đó Sở Tầm bị đố kị làm cho mờ mắt nên không nghĩ rõ ràng. Phó Kiến Văn cùng Lục Tân Nam tính toán thời gian cho rằng sự việc đã kết thúc, ai biết lúc bọn họ cùng tiểu Lục về tới, Sở Tầm cùng Sở Kiêu Dương đang được bảo an vây quanh đã bắt đầu ồn ào lên. "Có phải em xem quá nhiều tạp chí đến nỗi mê muội rồi không!" Sở Tầm chỉ vào cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, "Trong này chính là người vợ danh chính ngôn thuận đã lĩnh chứng của Phó Kiến Văn! Bây giờ bởi vì chồng của người ta không gặp em nên chị phải đi giáo huấn cô ta, lời này em làm sao có thể nói ra khỏi miệng được! Em nghĩ chị dùng lập trường gì! Là mẹ chồng của người ta hay là mẹ đẻ của người ta! Có thời gian thì trở lại đọc thật nhiều sách để cho đầu óc của em phong phú hơn đi, đừng có mỗi ngày vừa há miệng ra liền nói mấy lời ấu trĩ khiến người ta cười cho! Làm mất mặt một mình em thì cũng thôi đi, đừng khiến cho Sở gia phải mất mặt theo em!" Từ nhỏ đến lớn, Sở Tầm chưa từng nói nghiêm trọng với Sở Kiêu Dương như vậy bao giờ, nước mắt của Sở Kiêu Dương giống như mưa rơi xuống: "Em muốn gọi điện thoại cho nãi nãi gia gia!" "Được được được! Em gọi ngay bây giờ!" Sở Tầm rống đến cổ họng đều khàn đặc. Sở Kiêu Dương không nhịn được khóc ra tiếng: "Em yêu thích anh Kiến Văn có gì là sai, em cũng không ngại anh ấy có Tố Tâm rồi, rồi lại nói Tố Tâm có cái gì tốt hơn em! Em đều không có tính toán xuất thân của cô ta, làm lẽ dưới trướng của cô ta rồi! Như trong nhà của chúng ta... bất luận thân phận hay là gia thế của dì Hà, đều không sánh bằng mẹ của em! Nhưng em mọi thứ đều mạnh hơn Tố Tâm!" Sở Tầm tức giận đến mức đầu óc đã nổ ong ong, nghe được Sở Kiêu Dương nói những này, trong lòng không nhịn được hơi đau đau, Sở Kiêu Dương quen biết Phó Kiến Văn là bởi vì Sở Tầm, nhưng Sở Tầm còn yêu thích Phó Kiến Văn so với Sở Kiêu Dương càng lâu, càng sâu hơn rất nhiều!