Các cô còn có thể đi ra ngoài ăn cơm sao! Coi như là gọi phục vụ mang đồ ăn tới, một lúc nữa nếu cửa vừa mở ra, nếu như Sở Kiêu Dương còn ở đó, nhất định cũng sẽ đi theo vào cùng lúc. Vậy cũng không đến nỗi bởi vì một người Sở Kiêu Dương chặn ở cửa vào, mà ba người bọn họ liền chết đói ở trong phòng chứ! Tố Tâm cũng là lười dây dưa cùng Sở Kiêu Dương, cô do dự chốc lát sau đó thương lượng cùng Bạch Hiểu Niên và Vưu Nại Nại: "Không bằng, gọi phòng bếp của khách sạn đem cơm trưa tới! Đợi cơm trưa làm xong thì vị tiểu công chúa này cũng đi rồi, chúng ta sẽ đi ra ngoài..." Bây giờ gọi điện thoại cho phòng bếp của khách sạn, đến lúc cơm trưa chuẩn bị xong mang lên, cũng phải một quãng thời gian dài, thế nào Sở Kiêu Dương cũng nên đi. Bạch Hiểu Niên gật đầu biểu thị tán thành. Vưu Nại Nại gọi điện thoại cho phòng ăn, gọi đồ mà Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên muốn ăn. Tố Tâm không dám mang Bạch Hiểu Niên cùng Vưu Nại Nại đi vào phòng ngủ, bởi vì tối ngày hôm qua chơi đùa quá mức, cho nên bên trong đã loạn rối tinh rối mù! Thêm vào hiện tại nơi này không có đàn ông, Bạch Hiểu Niên nói chuyện cũng không phân biệt nặng nhẹ, vậy thì mặt của Tố Tâm ở trước mặt Vưu Nại Nại còn biết ném đi đâu! Tố Tâm bật TV trong phòng khách lên, cũng không dám cho âm thanh quá lớn, ba người thở cũng phải rụt rè chứ đừng nói đến chuyện tán gẫu với nhau. Tố Tâm ôm gối, vùi mặt vào trong gối ngồi ở một góc trên ghế sô pha, cảm thấy bản thân mình giống như là trộm vậy... Rõ ràng các cô có ba người, hơn nữa còn là ở trong chính phòng của mình, kết quả lại sợ sệt một cô gái còn chưa trưởng thành đến nỗi âm thanh của TV cũng không dám mở quá lớn, cũng không dám nói chuyện. Tâm tình Tố Tâm không khỏi đau buồn, cô cầm một cái gối ôm ôm vào trong ngực, lại rướn cổ lên liếc nhìn điện thoại đang nạp pin, cô suy nghĩ một chút sau đó nhắn cho Phó Kiến Văn một tin... Tố Tâm: Tiểu công chúa của Sở gia tới tìm anh.