Nhìn thấy hoa hồng trong tay Tố Tâm, Bạch Hiểu Niên giơ tay đẩy giấy vệ sinh trước mắt mình ra, cười trộm: "A, Phó tiên sinh thật đúng là lãng mạn!" Tố Tâm bịt tai trộm chuông, cô cầm hoa hồng trong giấu về phía sau lưng, lỗ tai đỏ lên một mảnh, động tác mang theo vài phần ngây thơ đáng yêu. "Giấu cái gì mà giấu! Thức ăn cho chó của hai vợ chồng các cậu mình đã quen thuộc từ lâu, cái này căn bản là muỗi!" Bạch Hiểu Niên không nhịn được cười, cũng không kiêng kị Vưu Nại Nại ở nơi này, nháy mắt liền hỏi Tố Tâm, "Tối hôm qua lại là mưa thuận gió hoà sao!" Tố Tâm: "..." Mưa thuận gió hoà! Vừa mới bắt đầu Tố Tâm còn chưa kịp phản ứng, chờ phản ứng lại được, cô mạnh mẽ trừng Bạch Hiểu Niên một mắt, Bạch Hiểu Niên học xấu! Hiện tại ở trước mặt người khác cũng có thể nói ra lời xấu! "Mặc kệ cậu!" Tố Tâm quay đầu đi chỗ khác, đi tìm bình hoa đem Hoa Hồng cắm vào. "Chà chà... Còn trừng mình! Tối ngày hôm qua mình cùng Lục Tân Nam mang theo rượu ngon tới tìm các cậu, tiếng kêu của cậu... Cách vài tấm ván cửa hai chúng mình đều nghe được! Chẳng trách một người luôn sinh hoạt có chừng mực như cậu cũng có thể ngủ đến giờ này mới dậy." Bạch Hiểu Niên chuyển động xe đẩy, đi về hướng Tố Tâm. Tố Tâm bị sợ hết hồn, quay đầu mở to đôi mắt đen nhánh nhìn qua Bạch Hiểu Niên. Vưu Nại Nại cũng là sợ hết hồn, một mặt khó mà tin nổi, Vưu Nại Nại như là nghĩ tới điều gì đó, lỗ tai đột nhiên đỏ lên, có phần không được tự nhiên xoa xoa cái mũi của mình, không nghĩ tới một người bình thường luôn cấm dục như huấn luyện viên Phó, rõ ràng lại cũng có lúc hùng hổ như thế! Bạch Hiểu Niên lấy giấy vệ sinh ở trên mặt của mình xuống, không nhịn được cười một tiếng: "Nhìn cái phản ứng này của cậu, tối ngày hôm qua quả nhiên là kịch liệt!" Vưu Nại Nại: "..." "Bạch Hiểu Niên!" Tố Tâm cũng không biết nên nói Bạch Hiểu Niên cái gì, chỉ là thẹn quá hoá giận thét lên một tiếng. Bạch Hiểu Niên lộ ra một hàm răng trắng: "Tố Tố của chúng ta vẫn còn quá đơn thuần, hơi chút đã bị chọc giận rồi!"