Phó Kiến Văn không đem tờ tư liệu kia thả vào bên trong kẹp tư liệu mà tự tay đưa cho Tố Tâm. Tố Tâm dơ tay ra cầm, nắm đầu còn lại của tờ tư liệu, nhưng Phó Kiến Văn vẫn nắm chặt, không có buông ra. Trái tim Tố Tâm nhảy lên kịch liệt, cô không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Phó Kiến Văn, tai bắt đầu nóng lên. Trước mặt mọi người, người này làm sao lại như vậy! Tố Tâm buông tay cũng không được, không buông tay cũng không được, chỉ cảm thấy gò má cũng đang dần nóng lên... Sợ người khác nhìn ra sự bất thường, Tố Tâm ổn định tinh thần, giả vờ trấn định ngẩng đầu. Con ngươi đen láy của Phó Kiến Văn nhìn thẳng vào mắt cô, tay không có buông ra, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ăn cơm xong rồi quay lại làm việc sau." Bên tai Tố Tâm càng ngày càng bỏng, tuy rằng trong lời nói của Phó Kiến Văn đều là ý tốt, nhưng cứ nghĩ đến quan hệ của bọn họ... Tố Tâm luôn cảm thấy rất ám muội, trong lòng bất an. Tư liệu giấy ở trong tay hai người đã căng ra đến mức thẳng tắp, Tố Tâm không dám dùng sức lôi kéo, tư liệu giấy vốn đã ướt rồi nên rất dễ nát, nếu như dùng thêm sức kéo chắc hẳn sẽ rách ra, như vậy kẻ ngu si đều có thể nhìn ra giữa bọn họ chính là bất thường. Nghe được lời Phó Kiến Văn nói với Tố Tâm, viền mắt Phó Thiên Tứ nóng lên, từ nãy đến bây giờ Phó Kiến Văn cũng chưa hỏi qua cậu ta có ăn cơm không, ngược lại, lại ân cần hỏi han người khác, không phải Phó Kiến Văn không quan tâm tới ai khác, mà là anh không thèm quan tâm cậu ta, ngày nào cũng nói sẽ đem cậu ta đuổi về chỗ ba của cậu! Nghĩ tới đây, Phó Thiên Tứ nổi giận đùng đùng xoay người đi về phía bệnh viện. Lục Tân Nam quét mắt nhìn bóng lưng Phó Thiên Tứ, trong lòng tự nhiên cảm thấy không thích... Lão già Phó Thanh Tuyền gọi một cú điện thoại liền khiến Phó Kiến Văn vừa mới họp xong phải đến xử lý chuyện con trai của ông ta nói rằng bị lừa bịp, con trai ông ta chẳng lẽ ông ta còn không biết, cậu ta tha không lừa bịp người khác thì thôi chứ đừng nói đến người khác lừa được cậu ta. 50 triệu, còn không bằng một cái áo T-shirt trên người cậu ta, lão già đó cũng không cảm thấy ngại khi gọi cho một người bận bịu đến ngay cả cơm cũng chưa ăn là Phó Kiến Văn đến giải quyết. Bỏ ra một đống tiền mời đủ bác sĩ nổi tiếng khắp nơi trên thế giới đến để chữa trị cho cậu ta còn chưa đủ sao. Bây giờ cậu ta khoẻ rồi lại thích đi ra ngoài gây rắc rối. Vậy mà lão già đó vẫn dung túng cưng chiều khiến cậu ta làm càn quá rồi!!! Trợ lý của Phó Kiến Văn đã đem xe lái đến cửa bệnh viện. "Đi..." Phó Kiến Văn buông lỏng tờ tư liệu ra, ra hiệu cho Tố Tâm lên xe. Vừa muốn cự tuyệt, Tố Tâm liền nghe Lục Tân Nam mở miệng: "Đi thôi Tố tiểu thư, thuận tiện nói chuyện... Liên quan đến chuyện 50 triệu vừa nãy." Lời sắp ra khỏi miệng Tố Tâm lại nuốt trở vào. Bạch Hiểu Niên kỳ thực trong lòng còn có chút sợ hãi Phó Kiến Văn, nghĩ đến quan hệ của Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm có chút đặc thù, Bạch Hiểu Niên cũng yên tâm hơn phần nào, mở miệng: "Vậy tôi trở về đài truyền hình trước!" "Bị Phó Thiên Tứ đụng phải, không phải là xe của Bạch tiểu thư chứ!" Lục Tân Nam ngược lại nhìn về phía Bạch Hiểu Niên. Bạch Hiểu Niên: "..." "Xem ra Tố tiểu thư lại kết giao cùng người như vậy." Lục Tân Nam thanh âm hàm tiếu, ánh mắt quét qua Bạch Hiểu Niên một cái. Lời này chính là ám chỉ Bạch Hiểu Niên không có suy nghĩ, ý tứ như là khiển trách Bạch Hiểu Niên gặp phải chuyện liền gọi Tố Tâm đến giải quyết. Quan hệ của Phó Kiến Văn với Tố Tâm, Bạch Hiểu Niên không tin người bạn này của Phó Kiến Văn không biết. Cô cảm thấy Phó Kiến Văn mới là người kết giao bạn bè bừa bãi. Chuyện đến nước này còn không biết tránh đi, còn đứng ở đây làm kì đà cản mũi, lại còn muốn làm khó cô. Thấy tên cặn bã bạn của Phó Kiến Văn cùng tên cặn bã Lục Tân Bắc tướng mạo vô cùng giống nhau, Bạch Hiểu Niên thầm mắng trong lòng, cặn bã với cặn bã tướng mạo đều giống nhau. Phó Thiên Tứ thở phì phò đi tới cửa thang máy, hai tay bỏ túi, làm bộ lơ đãng quay đầu lại hướng về phía cổng bệnh viện, nơi Phó Kiến Văn cùng bọn Tố Tâm đang đứng ở đó. Phó Thiên Tứ cảm thấy vô cùng oan ức, nước mắt đều vượt rào chảy ra bên ngoài.